Phó Thanh Vân dừng lại, sau đó giả vờ như không nhận thấy gì sau đó rút tay lại.
“Người bị sốt, có lẽ tối qua bị cảm lạnh.” Hắn nói với giọng điệu không chút cảm xúc.
Với cơn sốt như thế này, có lẽ sáng ngủ dậy chắc sẽ bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nhưng cho đến bây giờ nàng vẫn kìm nén, hiển nhiên là vì không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn.
Phó Thanh Vân lại cảm thấy buồn và càng hối hận vì sự bốc đồng của mình đêm qua.
Cũng may cách đó không xa lắm có một y quán, Phó Thanh Vân đưa nàng đi khám, sau đó không vội vã rời đi mà ở trong một quán trọ.
Nghỉ ngơi hai ba ngày, Nguyệt Dao dần dần bình phục, hai người tiếp tục lên đường.
Cuộc hành trình sau đó diễn ra suôn sẻ, giữa hai người không còn xích mích nữa. Tuy rằng ở cổng thành có một bức chân dung của Nguyệt Dao, nhưng đã lâu như vậy không có tin tức gì, lính gác cổng thành cũng lười điều tra. Ngoài ra, Nguyệt Dao còn cải trang trên đường đi không ai nhìn nàng cả.
Sau một tháng như vậy, cuối cùng hai người cũng đã đến huyện An Nguyên.
Sau chín năm xa nhà, Phó Thanh Vân rất háo hức được trở về nhà.
Hắn đi nhanh hơn một giờ, cuối cùng hai người đến một ngôi làng nhỏ trên núi.
Khi chuẩn bị vào thôn họ tìm thấy một quán mỳ nhỏ ở ngã ba.
Phó Thanh Vân nhớ tới lúc hắn rời đi, nơi này không có quầy hàng, cho nên không khỏi nhìn lần thứ hai. Không ngờ lúc nhìn sang đó lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Nhị ca!”
Hắn hưng phấn gọi một tiếng, sau đó phi ngựa lại gần.
Phó Nhị đang bận dọn dẹp bát đĩa và đũa khách dùng dùng thì đột nhiên nghe thấy có người gọi, tưởng là người khác nên cũng không để ý nhiều mà chỉ thản nhiên liếc nhìn nơi phát ra âm thanh.
Hắn thấy một người đàn ông cao lớn đang lái xe ngựa hưng phấn hướng về quầy hàng của mình.
Khi đến gần, người đàn ông đó nhanh chóng ghìm dây cương, háo hức nhảy ra khỏi xe rồi lao tới.
“Nhị ca, ta là Tam Nhi!” Phó Thanh Vân đi tới trước mặt Phó Nhị, hưng phấn nói.
Phó Nhị sửng sốt, hắn nhìn kỹ bộ dáng của người đàn ông này, phát hiện hắn rất giống đệ đệ mình. Chỉ là Phó Thanh Vân khi rời nhà mới 14 tuổi, lúc đó trông hắn nhỏ nhắn gầy gò, kém xa so với người đàn ông này.
Đã nhiều năm trôi qua, không có tin tức gì về đệ đệ. Gia đình nghĩ rằng hắn đã chết trên chiến trường, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy áy náy và đau buồn.
Vì vậy khi đột nhiên nhìn thấy Phó Thanh Vân, Phó Nhị hưng phấn đến không nhịn được.
"Tam Nhi... có thật là đệ không? Đệ đã trở lại!" Phó Nhị không thể tin được nói.
“Đúng vậy, nhị ca, ta đã về rồi!"
Hai huynh đệ hắn hưng phấn ôm nhau đã thu hút ánh mắt tò mò của thực khách xung quanh. Ngay cả Nguyệt Dao cũng không khỏi vén một góc rèm lên, tò mò nhìn về phía này.
Nhưng nàng lại nghe thấy Phó Nhị hứng hét lên: "Nương tử, Tam Nhi về rồi! Hôm nay đóng cửa hàng sớm, về nhà ăn mừng thôi."
Nương tử của Phó Nhị ở một bên ngơ ngác nhìn tiểu thúc. Đột nhiên trở về, nghe thấy tiếng trượng phu gọi, họ vội vàng đáp: "Ay.. được rồi!"
Hai vợ chồng vội vàng dọn dẹp quán mì, sau đó đẩy xe cùng nhau đưa Phó Thanh Vân về nhà.
Phó Thanh Vân vừa dắt ngựa vừa trò chuyện với Phó Nhị về tình hình hiện tại ở nhà. Nhưng hắn biết được rằng phụ thân đã qua đời không lâu sau khi hắn rời đi, Phó Thanh Vân không khỏi cảm thấy đau buồn.
Khi Phó Thanh Vân nhập ngũ, huyện An Nguyên xảy ra nạn đói, gia đình hắn quá nghèo nên không thể gánh vác được tất cả. Phụ thân của hắn lại bị gãy chân cho nên không thể kiếm tiền. Hai vị ca ca vừa mới thành hôn không lâu, vì lo chuyện hỷ mà trong nhà lại càng trở nên túng thiếu.
Nhìn thấy cha bị thương, lại không có tiền chữa bệnh. Lại thấy cháu gái chết đói vì không có thức ăn để ăn.
Lúc này, Phó Thanh Vân ghe nói một huyện lân cận đang chiêu mộ binh lính, tân binh khi nhập ngũ có thể được trợ cấp tiền và một bao ngũ cốc nên hắn đã không do dự mà đăng kí.
Nhà họ Phó có được tiền và thức ăn, cuối cùng sống sót sau nạn đói. Nhưng cha Phó lại tiếc tiền, không muốn đi khám, thân thể quá mệt mỏi nên chỉ sau một thời gian ngắn ông đã rời đi.
Phó Thanh Vân càng nghe càng buồn, niềm vui trở về nhà càng vơi đi. May mắn thay, mẫu thân hắn vẫn khỏe mạnh, các ca ca và tẩu tẩu cũng đều khỏe mạnh, nhà lại còn có thêm mấy người cháu.
Hiện tại, đại ca làm ruộng, nhị ca lại bán không giàu có nhưng vẫn có thể sống qua ngày.
Sau đó, Phó Thanh Vân kể ngắn gọn về hoàn cảnh của mình trong vài năm qua.
Vì sợ lộ thân phận Nguyệt Dao nên chỉ nói sau khi nhập ngũ ở Lương Châu, sau này biên giới gặp chuyện nên được điều động đến đó. Trong vài năm tiếp theo, hắn đóng quân ở biên giới.
Mấy năm gần đây bến đó đã yên ổn nhiều, đã lâu không về nhà cho nên hắn quyết định về quê.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.
Nhìn trang trại quen thuộc, Phó Thanh Vân lại cảm thấy phấn khích. Phó Nhị gọi lớn: "Mẫu thân! Tam Nhi đã về! Người mau ra đây đi..."
Hắn gọi mấy lần liên tiếp, bốn năm người lớn nhỏ đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng.
Người lao tới đầu tiên là Phó mẫu cùng con dâu cả Thúy Nga, sau đó là mấy đứa trẻ trong nhà.
"Tam Nhi!"
Phó mẫu vừa đi ra ngoài, ánh mắt bà dán chặt vào khuôn mặt Phó Thanh Vân. Đã chín năm không gặp, khuôn mặt bà đã già đi rất nhiều, nhưng cũng may là bà vẫn vui vẻ.
Hai mắt Phó Thanh Vân nóng bừng, hắn lao tới, nghẹn ngào gọi: "Mẫu thân ... Tam Nhi đã về ..."
Phó mẫu bật khóc: "Tam Nhi của ta! Cuối cùng thì con cũng đã trở lại. Mẫu thân còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại con nữa…”
Hai mẹ con đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách. Thật khó để kiềm chế cảm xúc.
Phó Nhị nói: "Mẫu thân, Tam Nhi chắc chắn mệt mỏi sau một chuyến đi dài. Hãy để đệ ấy nghỉ ngơi trước đi! Sau đó con sẽ gϊếŧ một con gà, mua hai cân rượu để chúc mừng đệ ấy trở về.”
Phó mẫu vội vàng nói: "Đúng vậy, lão Nhị chu đáo. Hôm nay chúng ta phải ăn mừng!"
Sau đó bà nhẹ nhàng nói với Phó Thanh Vân: "Tam Nhi, trời trở lạnh rồi, đừng đứng ngoài nữa, nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi."
Phó Thanh Vân gật đầu nói: "Được."
Cả nhà vây quanh Phó Thanh Vân rồi chuẩn bị đi vào bên trông.
Lúc này, rèm xe nhẹ nhàng mở ra, một giọng nói dịu dàng gọi: "Phó A Tam..."
Phó A Tam là tên thật của Phó Thanh Vân. "Thanh Vân” là tên do chính hoàng tử đặt sau khi hắn vào cung.
Để tránh lộ thân phận, hai người đã thảo luận trước khi trở về nhà, từ nay trở đi sẽ không dùng cái tên Phó Thanh Vân nữa mà chỉ gọi họ là Phó A Tam. Mặt khác, Nguyệt Dao đã đổi tên thành Đỗ Nguyệt.
Nghe thấy giọng nói này dừng lại một chút, sau đó mới nhớ ra Nguyệt Dao vẫn còn ở trong xe.
Khi nhìn thấy người thân của mình, hắn vui mừng đến mức hoàn toàn quên mất sự tồn tại nàng. Sự chú ý của Phó gia đều đổ dồn vào Phó Thanh Vân cho nên họ không nhận thấy rằng có một người khác đang ngồi trong xe ngựa.
Mọi người tò mò nhìn Nguyệt Dao, mới phát hiện ra nàng đang đội một chiếc mũ có rèm che mặt.