Phó Thanh Vân vừa nói xong bèn rời đi, ngày hôm sau hắn đến chợ mua xe ngựa, chuẩn bị lương thực khô và hành lý, ngày hôm sau hắn và Nguyệt Dao lên đường.
Bởi vì đường núi quanh co, xe ngựa không tiện đi vào thôn cho nên hắn đành tạm thời cất chúng trong trấn. Còn bản thân thì cưỡi ngựa cùng Nguyệt Dao và hành lý chậm rãi đi về phía trước.
Nguyệt Dao rụt rè, ngồi trên ngựa lâu có cảm giác hơi lâng lâng, thỉnh thoảng muốn xuống ngựa đi bộ, nhưng nếu như vậy lại không thể đi nhanh được. Vì vậy trời đã tối mà hai người vẫn chưa đến được thị trấn.
Hai người tìm một quán trọ để nghỉ qua đêm. Bình minh, Phó Thanh Vân lấy xe ngựa ra, sau đó cùng Nguyệt Dao lên đường.
Để tránh rắc rối, cả hai cố gắng đi những con đường xa. Nhưng khi đi ăn hay ở khách điếm vẫn không thể tránh khỏi việc gặp phải người khác.
Nguyệt Dao lúc đầu rất lo lắng, sợ bị nhận ra. Nhưng dần dần nàng nhận ra rằng không ai để ý đến khuôn mặt vàng vọt do hóa trang của nàng lên dần dần Nguyệt Dao cũng trở nên bạo dạn hơn.
Đôi khi ngồi xe ngựa chán nản, nàng sẽ vén rèm ra rồi ngồi đánh xe ngồi với Phó Thanh Vân. Hoặc có lúc nàng sẽ vén rèm lên, bắt gió, tắm nắng và ngắm nhìn phong cảnh dọc đường đi.
Bất cứ điều này xảy ra trên đường nàng đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sáu tháng qua, nàng không thể quên được cái chết của cha mẹ mình, nhưng thực ra nàng cũng không vui là mấy.
Xe ngựa đi được sáu bảy ngày, Phó Thanh Vân phát hiện một vấn đề, chi phí đi lại càng ngày càng ít.
Vào ngày xảy ra cung biến, Liên phi chỉ tiện tay lấy được một ít ngân lượng, sau đó số tiền đó lại bị đám nô bộc cướp sạch. Toàn bộ tiền tiết kiệm của Phó Thanh Vân đều ở trong cung, khi rời đi hắn cũng không kịp lấy.
Trong sáu tháng qua, mặc dù Phó Thanh Vân đã kiếm được một ít bạc từ việc săn bắn. Nhưng hắn rất hào phóng, để cảm ơn A Thúy đại thẩm đã thu nhận hắn cho nên Phó Thanh Vân thường mua nông cụ, vải, ngũ cốc và những thứ khác cho bà.
Nhưng Nguyệt Dao quen với cẩm y ngọc thực, đồ ăn ngon, không chịu nổi gian khổ trên núi, mỗi lần Phó Thanh Vân đi chợ đều mua cho nàng một ít bánh ngọt, hoa quả, mứt cùng các món ăn nhẹ khác. Chi phí quần áo hàng ngày cũng tốt hơn so với người bình thường.
Sau đó, để thuận tiện cho việc đi lại, hắn lại bỏ thêm mười lạng bạc để mua xe ngựa. Thức ăn và chỗ ở dọc đường cũng là đều rất hào phóng.
Phó Thanh Vân không thích tính toán và cảm thấy mình không thể tiết kiệm tiền nên không bao giờ suy nghĩ quá nhiều khi tiêu tiền. Mãi đến khi trả tiền phòng tối hôm đó hắn mới bàng hoàng nhận ra mình chỉ còn lại vài trăm văn tiền mà thôi.
Còn ít nhất một tháng nữa mới về quê ở huyện An Nguyên, dù có tiết kiệm đến đâu cũng không đủ. Đặc biệt là với một nàng chúa mỏng manh như Nguyệt Dao đương nhiên nàng không chịu nổi khó khăn rồi.
Đêm đó, Phó Thanh Vân trằn trọc không ngủ được, hắn đang lo lắng về tiền bạc.
Tuy nhiên, làn sóng này chưa lắng xuống thì làn sóng khác lại nổi lên.
Tối hôm sau, cả hai đi ngang qua một nơi tên là Toàn Phong trại rồi bất ngờ gặp phải một toán cướp.
Một số người đàn ông mạnh mẽ tay cầm thanh kiếm lớn trong tay đứng giữa đường, chặn hai người lại.
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Dao gặp phải tình huống này, sắc mặt nàng tái nhợt vì sợ hãi. Nhưng Phó Thanh Vân là một người đã từng chiến đấu trên chiến trường, trong lòng hắn không hề sợ hãi.
Hắn ta an ủi Nguyệt Dao: "Đừng sợ, đừng ra ngoài." Sau đó hắn ta xuống xe và đi về phía trước, ôm quyền nói: “ Tại hạ Phó A Tam, ta đang về quê cùng muội muội của mình, mong các vị ca ca đây lượng thứ.”
Tên cầm đầu hung ác nói: "Người có thể rời đi, nhưng tiền phải để lại!"
Phó Thanh Vân nói: "Được thôi." Nói xong Phó Thanh Vân cởi túi tiền ra rồi ném nó đi.
Tên cướp bắt được, mở túi tiền ra thì thấy toàn là tiền đồng thì tức giận bừng bừng.
"Các ngươi cho rằng huynh đệ của chúng ta là kẻ ăn xin hả? Bằng mấy đồng này mà có thể đi ư? Ta đây phải dạy cho các ngươi một bài học, hổ không gầm lại tưởng rừng xanh vô chủ. Anh em đâu, lên cho ta.”
Bọn chúng đang muốn xông lên, Phó Thanh Vânclại nói: "Các vị đương gia, nghe ta nói."
Bọn sơn tặc dừng lại, kiêu ngạo hỏi: "Các ngươi còn có gì trăn trối?"
Phó Thanh Vân không hề tức giận, vẫn nói với vẻ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Nhà tại hạ đang gặp biến, trên đường về gặp lại thân thích, tiểu đệ đã tiêu gần hết số tiền của mình, thực sự không có tiền, ta chỉ có chiếc xe ngựa này là đắt hơn một chút. Nếu các vị đương gia đây không ngại, có thể mang chiếc xe ngựa này đi, bao gồm cả hành lý trong đó. "
Có mấy tên cướp nhìn thấy vậy cũng chẳng làm khó hai người nữa mà chỉ xua tay nói: "Vậy thì rời khỏi đây đi." !"
Vẻ mặt Phó Thanh Vân không thay đổi, hắn lại chắp tay nói: "Đa tạ các vị."
Sau đó, hắn mở rèm xe, kéo Nguyệt Dao đi.
Nguyệt Dao sợ hãi đến mức bắp chân nàng run lên.
Nàng khó chịu hỏi Phó Thanh Vân , "Không có tiền và xe cộ, làm sao chúng ta có thể về đến nơi được đây?"
Phó Thanh Vân thì thầm an ủi: "Tiền bạc là chuyện ngoài thân,sự an toàn của người mới là điều quan trọng nhất."
Nguyệt Dao gật đầu, hai người nhanh chóng rời đi.
Không ngờ, khi những tên cướp đó nhìn thấy dáng người duyên dáng và giọng nói dịu dàng của Nguyệt Dao thì đột nhiên cảm thấy bất mãn.
"Chờ một chút." Một tên cướp hét lên.
Mặc dù Phó Thanh Vân đang dìu Nguyệt Dao, nhưng hắn ta vẫn liếc nhìn hành động của bọn cướp. Phát hiện bọn chúng vẫn đang nhìn chằm chằm vào Nguyệt Dao, thì cả người lập tức trở nên cảnh giác hơn.
Một lát sau lại nghe thấy một tên cướp khác ra lệnh: “Hãy vén khăn chùm ra để ta nhìn nàng ta một chút.”
Nguyệt Dao giật mình và sợ hãi trốn sau lưng Phó Thanh Vân .
Sắc mặt Phó Thanh Vân tối sầm, lạnh lùng nói: "Các ngươi đã đồng ý thả chúng ta đi. Ngươi định thất hứa sao?" Một tên cướp cười nói: "Chỉ xem một chút thôi, tại sao ngươi lại căng thẳng như vậy?
Ánh mắt hắn ta sắc bén liếc nhìn đám người đó: “Nếu ta từ chối thì sao?”
Vài tên cướp sửng sốt, không giây trước Phó Thanh Vân còn hèn hạ như vậy nhưng bây giờ hắn tựa như đã trở thành một người khác.
Nhìn thấy hắn cao lớn, xương vai chắc khỏe, giống như đã được huấn luyện, bọn cướp có chút sợ hãi.
Nhưng sau đó chúng lại nghĩ, dù Phó Thanh Vân có biết võ công thì cũng chỉ có một người. Người ta nói, hai đánh một chẳng chột cũng què, huống chi bọn chúng lại nhiều người như vậy, làm sao có thể sợ hắn?
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, mắng: “Tiểu tử, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt ư!”
Ánh mắt Phó Thanh Vân càng lạnh lùng, hắn nói: “Người phải uống rượu phạt là các ngươi mới đúng. "
Vừa nói, hắn vừa đẩy Nguyệt Dao sang một bên, nói: "Trốn đi!"
Sau đó hắn cúi người xuống, rồi rút một thanh kiếm nhỏ ra từ sau gáy.
Bọn cướp không ngờ trên người hắn ta lại có vũ khí, bọn chúng đều kinh hãi. Trước khi kịp phục hồi, chúng đã nhìn thấy Phó Thanh Vân tấn công đến. Sau đó, với một nhát kiếm dài, tên cướp gần nhất kêu lên một tiếng thảm thiết sau đó ngã xuống đất.
Mọi người lại một lần nữa kinh hãi, mới phát hiện ra tên cướp đã bị cắt cổ.
Đòn tấn công của Phó Thanh Vân vô cùng tàn nhẫn và dữ dội đến mức máu trên cổ tên cướp đó chảy ra như suối.
Những tên sơn tặc này đã ở đây từ rất lâu, không ái không sợ hãi chúng. Những đoàn khách người giàu có và quyền lực thì sẽ luôn có người bảo vệ bên cạnh. Một số đoàn lữ hành đi qua cũng sẽ thuê người đi cùng.
Tương tự như vậy, bọn cướp cũng sợ gặp rắc rối nên thường chỉ dám chặn những người đi đơn lẻ mà thôi.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên chúng gặp một người tàn nhẫn như Phó Thanh Vân. Cả đám bối rối không ngừng.
Trong lúc mọi người đang choáng váng thì Phó Thanh Vân quay lại đâm thêm một nhát. Một tên cướp che ngực mình rồi từ từ ngã xuống.
Khi thấy hắn ta dứt khoát như vậy, cả đám sơn tặc sợ hãi không thôi.
Nhưng trong bọn cướp có ai chưa từng thấy máu? Sau một lúc choáng váng, chúng nhanh chóng bình tĩnh lại. Từng người một cầm vũ khí rồi tấn công về phía Phó Thanh Vân.
Phó Thanh Vân không sợ hãi, hắn ta là người đã vô số lần chiến đấu trong khung cảnh gió tanh mưa máu, thây chất thành đống cho nên hoàn toàn không coi bọn cướp này vào mắt,
Nếu những người này còn ở lại, họ sẽ mang lại tai họa cho người dân. Tốt hơn hết là nên tiêu diệt hết bọn chúng.
Hắn nhanh chóng liếc nhìn bốn người còn lại và nhận thấy trong đó một tên cướp trung niên nhìn có vẻ rất yếu đuối nên quyết định xử lý hắn trước.
Phó Thanh Vân vung thanh trường kiếm của mình lên buộc ba tên cướp còn lại đang tiến gần phải rút lui vài điểm. Sau đó lợi dụng khoảng trống này, hắn nhanh chóng tấn công tên cướp trung niên.
Tên cướp trung niên giật mình, lập tức vung dao để tự vệ. Không ngờ Phó Thanh Vân chỉ đanh nhử mồi, tên cướp vấp ngã rồi dùng kiếm đâm vào bụng dưới của mình. Khi tên cướp trung niên kịp phản ứng thì đã quá muộn.
Sau khi đối phó xong tên cướp trung niên, Phó Thanh Vân lập tức quay lại để đối phó với ba người còn lại.
Hắn biết trên núi còn có rất nhiều thổ phỉ khác, nhất định phải xử lý chúng nhanh chóng. Nếu không, khi bọn chúng có điều gì đó không ổn và lao tới giúp đỡ, họ sẽ không thể rời đi.
Vì vậy Phó Thanh Vân đã cố tình lợi dụng sơ hở rồi tấn công cả ba cùng một lúc. Khi ba người chuẩn bị đến gần, hắn lại sử dụng chiêu thức "Quét vạn quân", trường kiếm cùng lúc quét vào bắp chân của ba người.
Chân vừa bị thương, động tác của ba tên cướp lập tức chậm lại.
Phó Thanh Vân không dừng lại mà vung kiếm chém chết hai tên.
Vẫn còn tên cướp cuối cùng, khi hắn phát hiện ra rằng tất cả đồng đội của mình đã bị gϊếŧ chỉ trong chốc lát thì nhận ra rằng mình đã gặp phải một đối thủ quá mạnh.
Để sống sót, tên cướp bất ngờ đặt dao rựa xuống, quỳ xuống cầu xin: "Đại hiệp tha mạng!Đại hiệp tha mạng! Ta không muốn tiền hay xe ngựa các người nữa".
Phó Thanh Vân lạnh lùng nói:“ Đã quá muộn! Ta đã cho ngươi một cơ hội. Chính các ngươi tự chọn đó chứ.”
Hắn vừa nói vừa vung kiếm trực tiếp gϊếŧ chết tên cướp cuối cùng.
Sau đó, Phó Thanh vân nhanh chóng nhặt túi tiền từ dưới đất lên. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn ta lục túi của những tên cướp khác và cướp hết tiền từ chúng.
Túi tiền có vẻ nặng, ước tính nó phải bảy mươi tám mươi lạng. Phó Thanh Vân rất hài lòng.
Giờ đây hắn không cần phải lo lắng về tiền bạc mà còn có thể mua một số quà về cho gia đình rồi.
Hai người không thể ở đây lâu, Phó Thanh Vân thu tiền xong thì ngay lập tức bảo Nguyệt Dao lên xe. Nhưng hắn lại thấy Nguyệt Dao đang thu mình lại bên đường, kinh hãi mình.
Sau đó Phó Thanh Vân mới nhận ra rằng người hắn đầy máu. Gϊếŧ người không chớp mắt như vậy ai chả sợ.
Nhưng nếu không gϊếŧ hết những tên cướp này, bọn họ sẽ quay lại báo tin cho nhau, khi đuổi kịp sẽ bọn họ sẽ chính là người gặp nguy hiểm.
Hắn thở dài nói với Nguyệt Dao: “Người còn làm gì vậy? Nhanh đi thôi."
Nguyệt Dao định thần lại, vội vàng nói "Được" rồi bước từng bước yếu ớt chạy lại gần. Nhưng họ phát hiện quần áo trên vai trái của Phó Thanh Vân đã bị rách, da thịt rách ra thì không khỏi kêu lên: “Ngươi bị thương!”
Phó Thanh Vân quay đầu liếc nhìn một cái, thản nhiên nói: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không sao cả!” Sau đó hắn nói thêm: “Tối nay chúng ta phải đi suốt đêm thôi, lỡ như đồng bọn của đám cướp phát hiện ra thì rất phiền.”