Chương 1.2: Không còn là công chúa

Lúc đầu, Nguyệt Dao chống cự và muốn nhổ cháo trong miệng ra. Nhưng Phó Thanh Vân đã lập tức bịt miệng nàng lại khiến cho Nguyệt Dao không thể thở được.

Nàng không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp, vừa khóc vừa ăn trong nhục nhã, để cho Phó Thanh Vân đút hết một bát cháo.

Nhìn bát cháo trống rỗng, Phó Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người giúp Nguyệt Dao cởi dây trói.

Không ngờ, vừa cởi nút thắt, vai hắn chợt cảm thấy đau nhói. Chính Nguyệt Dao đã tức giận cắn mạnh vào vai hắn ta.

Phó Thanh Vân đẩy nàng ra, tức giận hỏi: "Người đang làm gì vậy?"

Hai mắt Nguyệt Dao đỏ hoe, nàng nói với vẻ hận thù: "Ngươi đáng bị như vậy! Ai bảo ngươi dám bắt nạt ta?" Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt bất bình.

Nhìn thấy nàng như vậy, Phó Thanh Vân có hơi tức giận nhưng cũng không thể mắng nàng cho nên chỉ đành giận dữ lẩm bẩm: "Ta tốt bụng như vậy, mà lại không được đáp lại." Nói xong, hắn quay người bỏ đi trong tâm trạng chán nản.

Sau sự việc này, Nguyệt Dao trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều khi ăn uống. Dù chán ăn đến mức nào, nàng cũng sẽ ép mình ăn một ít, sợ Phó Thanh Vân sẽ dùng phương pháp tương tự để đối phó với nàng.

Để bồi bổ cơ thể, mỗi ngày Phó Thanh Vân đều vào núi săn thú, sau đó hầm canh cho nàng uống.

Sau một thời gian, Nguyệt Dao cuối cùng cũng khỏi bệnh.

Phó Thanh Vân thấy nơi này xa xôi, gần như biệt lập với thế giới bên ngời cho nên ở lại thêm vài tháng.

Sau vài tháng này, Nguyệt Dao dần dần chấp nhận sự thật rằng đất nước và cả gia đình của nàng đều đã bị diệt vong, tính tình nàng dần trở nên điềm tĩnh, nàng không còn luôn chống đối Phó Thanh Vân một cách vô lý nữa.

Trên thực tế, nàng biết rất rõ, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt Phó Thanh Vân kéo mình ra khỏi hang chó đó, nàng sẽ chết vào ngày đảo chính.

Sau khi rời khỏi cung, một trong số ít những cung nhân thân cận cùng nàng trốn thoát đã lấy trộm tiền của nàng sau đó bỏ trốn. Một người đã bí mật đến báo cáo tung tích của nàng nhằm nhận được phần thưởng cao. Những người còn lại sợ bị liên lụy nên cuối cùng mỗi người một ngả.

Chỉ có Phó Thanh Vân , người mà nàng chưa từng gặp trước đây, từ đầu đến cuối đã luôn bảo vệ nàng. Giúp nàng thoát khỏi những nguy hiểm khác nhau hết lần này đến lần khác.

Đang lúc Nguyệt Dao cảm thấy mình sắp trút hơi thở cuối cùng, sống không bằng chết, nàng căn bản cảm thấy nếu không có Phó Thanh Vân , có lẽ nàng chết đi cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.

Khi đó bản thân cáu kỉnh và chán nản nhưng cũng chỉ có thể trút bầu tâm sự với Phó Thanh Vân .

Đầu thu, thời tiết mát mẻ.

Phó Thanh Vân ước tính tin tức Nguyệt Dao bị bắt ở bên ngoài đã không còn thông cáo dày đặc như trước nữa nên hắn nói với nàng: “Năm 14 tuổi ta đã gia nhập quân đội, 9 năm không về nhà, ta cũng không biết ở nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta muốn về quê nhìn xem. Nếu cha mẹ ta còn ở đây thì sẽ dự định ở lại quê hương phụng sự bọn họ đến cuối đời."

Nguyệt Dao sửng sốt một lát rồi bỗng chốc cảm thấy hoảng sợ.

Nàng tưởng Phó Thanh Vân sẽ cùng nàng trốn trong ngọn núi cằn cỗi này đến hết đời! Nhưng không ngờ rằng một ngày nào đó, hắn cũng sẽ ra đi.

Nàng lo lắng hỏi: “Nếu ngươi rời đi thì ta phải làm sao?”

Phó Thanh Vân liếc nhìn nàng, không khỏi khẩn trương.

Hắn nói: “Nếu người bằng lòng thì hay đi với ta. Chỉ cần có sức lực ta sẽ không bao giờ bỏ đói người. Nếu người không muốn… cứ tiếp tục ở nhà A Thúy đại thẩm, thẩm ấy rất tốt bụng, chắc chắn sẽ chăm sóc người thật tốt. Ta sẽ đến thăm người. Nơi này cũng rất an toàn, nếu như cẩn thận sẽ không có người phát hiện người."

Nguyệt Dao lập tức lắc đầu, bất an nói: "Ta không muốn!" Sau đó nàng lại hỏi: "Ngươi quên là đã hứa với mẫu phi của ta, sẽ bảo vệ ta cả đời sao? Tại sao, bây giờ ngươi lại muốn thất hứa, để lại ta một mình chứ?"

Phó Thanh Vân nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Làm sao có thể? Chỉ là đường về quê ta rất xa nên sợ người không chịu được mà thôi."

“Ta chịu được!” nàng nói.