Chương 15

Hai con linh miêu dẫn bọn họ đi về phía bắc của thành tây. Nơi này rời xa chợ hoa ồn ào náo nhiệt, sau khi đi hết một loạt nhà dân bọn họ thấy những ngôi nhà thấp bé đơn sơ hơn, nhìn có vẻ thanh bần mang theo cổ xưa.

Càng tới gần vùng ngoại ô nhà càng thưa thớt hoang vắng, gần bờ sông Bạch Thạch Hà cũng chỉ có hai ba ngôi nhà.

Một ngôi miếu rách nát kẹp giữa những ngôi nhà tranh này. Tường viện của nó đã sụp hơn nửa, từ xa nhìn vào có thể thấy pho tượng của võ thánh Vân Trường loang lổ đan xen và bị tàn phá.

Là một tòa Quan đế miếu.

Chưa đến trước cửa mèo anh đã giải thích cực kỳ tận tâm: “Hai cái nhà chúng ta mới vừa đi qua là nhà của Tư Mã tiên sinh.”

Doanh Chu: “Tư Mã tiên sinh?”

“Ông ấy là phu tử dạy học trong thành, đã ở đây mấy chục năm. Ông ấy không có yêu thích gì khác mà chỉ thích đọc sách và làm văn.” Mèo em vừa đi vừa nói, “Nghe nói thời trẻ ông ấy đi theo một vị đại thi nhân cầu học. Sau khi vị thi nhân kia qua đời ông ấy tới trấn này đọc sách, tập viết và vẽ tranh, ngẫu nhiên sẽ tới học đường giảng bài.”

Mèo anh ở bên cạnh gật đầu bổ sung, “Là người có học vấn.”

Rất nhanh bọn họ đã tới bên ngoài Quan đế miếu.

Không đợi đi vào Doanh Chu đã cảm thấy địch ý và linh lực mang theo uy hϊếp che lấp ở đây.

Mèo anh lại chẳng thèm coi mình như người ngoài mà vói vào gọi: “Lão Tư Mã! Ông có ở bên trong không? Đại ca của chúng ta muốn gặp ông, mau ra đây trò chuyện đi.”

Vừa nói hắn vừa bước qua ngạch cửa, thái độ này căn bản không giống như tới để nói chuyện, ngược lại giống du côn lưu manh kêu gào tìm người đòi tiền hiếu kính vậy.

Doanh Chu mới vừa tiến vào trong viện lại chỉ nghe thấy trong phòng truyền tới một giọng trung niêm giận dữ.

“‘Triều Tam, Mộ Tứ’, hai anh em ngươi lại tới đây định làm gì hả? Ta nói cho ngươi biết, dù cả nhà ta có chết cũng sẽ không bước ra khỏi miếu này một bước! Có bản lĩnh thì các ngươi vào đây!”

Tiểu Xuân nghe xong đã hiểu rõ mà gật đầu.

Hóa ra hai con linh miêu này gọi là “Triều Tam” và “Mộ Tứ”.

Triều Tam rất xấu hổ nói: “Lão Tư Mã, ông đúng là không nể mặt người khác, đại ca của chúng ta đặc biệt tới tìm ông để hỏi mấy câu thôi, làm gì dữ vậy……”

“Đại ca của ngươi?” Đối phương cười lạnh một tiếng.

“Hai người các ngươi chuyên cắn nuốt đồng loại, kẻ làm đại ca của các ngươi thì có thể là thứ gì tốt!”

Vừa dứt lời Doanh Chu và Tiểu Xuân đều đồng thời quay lại rồi híp mắt nhướng mày.

Bộ dạng và thần thái này thật nguy hiểm.

“Không không không, hai vị đại lão gia nghe chúng ta giải thích đã!”

Triều Tam vốn sợ Doanh Chu vì thế vội hoảng hốt nói, “Hiểu lầm, hiểu lầm, đều có nguyên nhân hết.”

Mèo em Mộ Tứ vội phụ họa, “Là con li miêu kia ra tay trước, chúng ta chỉ vì tự vệ mới đánh trả… Cái kia, dù sao mọi người đều bị nhốt, cả thành lại toàn là cường địch, không ăn cũng tiếc.”

Mèo anh cẩn thận nhìn sắc mặt Doanh Chu, “Đúng vậy……”

Doanh Chu còn chưa kịp nói gì người trong miếu đã lạnh giọng mắng: “Nói cho đại ca của các ngươi là lão phu ta không thể phụng bồi!”

Triều Tam: “Hế, ngươi……”

Hắn bị người ta quét đuổi đi thì có vẻ rất chật vật nhưng vì người khác đang ở đây nên hắn vẫn phải nỗ lực làm gì đó để vãn hồi cục diện.

Đối với hành vi kém đạo đức của hai anh em nhà này Doanh Chu cũng không vội hỏi tới mà ngược lại chỉ Quan đế miếu hỏi, “Vị ‘Tư Mã tiên sinh’ này có địa vị gì?”

“Ông ta chỉ là một con nhím tinh.” Mộ Tứ nhân cơ hội muốn bổ sung thay anh mình nên đáp rất ân cần, “Tuổi ông ta không nhỏ, còn qua được thiên kiếp lúc 500 tuổi. Hiện tại ông ta cũng chẳng để ý tới tu luyện nữa mà chỉ nhớ thương văn chương, sách cổ của con người, là một người cũ kỹ.”

Mắt thấy Doanh Chu và Tiểu Xuân bước tới định vào miếu thế là mèo anh vừa dẫn đường vừa nhắc nhở: “Đại ca, đại tỷ, hai người để ý một chút nhé. Tu vi của ông ta thoạt nhìn chẳng ra gì nhưng ỷ vào tuổi tác cao nên gai nhọn phóng ra không thể khinh thường, đau lắm!”

Đại điện của miếu không rộng lắm, nhưng lại khá sâu.

Chỉ thấy bên dưới pho tượng của Quan Vân Trường có một nhà bảy, tám người đang trốn tránh. Người lớn tuổi nhất trong số đó có lẽ chính là “Tư Mã tiên sinh” trong miệng hai con linh miêu.

Ông ấy mang râu tóc hoa râm, một thân áo dài màu xanh, khuôn mặt tang thương thon gầy. Dựa theo số tuổi của người phàm thì có lẽ ông ấy cũng qua 60 rồi.

Còn lại có già có trẻ, hẳn là con cháu của ông ấy.

Vào chính điện rồi Doanh Chu lập tức phát hiện một bức tường đen đột ngột mọc lên từ mặt đất. Nó tạo thành một hình vuông kín mít bọc lấy cả nhà kia.

Bức tường này lúc ẩn lúc hiện, giống như vô hình nhưng trên đó dày đặc gai nhọn, nếu không chú ý và nghiêm túc nhìn sẽ không phát hiện ra.



Hắn ngửa đầu đánh giá bốn phía và trên trần nhà. Vì đứng ngược nắng nên chỉ thấy sườn mặt của hắn. Nhìn thân thể và vẻ mặt kia thế nào cũng giống thiếu niên, thậm chí còn ít tuổi hơn Triều Tam và Mộ Tứ.

Tư Mã Dương không ngờ kẻ tới lại là một người trẻ tuổi như thế. Ông nghe giọng điệu xu nịnh lấy lòng của hai con linh miêu kiêu căng kia thì còn tưởng đối phương là yêu quái lợi hại lắm.

“Tư Mã tiên sinh phải không?” Doanh Chu mở miệng dùng thái độ không tồi mà hỏi, “Về thuật pháp ở trấn này vãn bối có chút hoang mang nên muốn thỉnh giáo đôi điều —— ông yên tâm, ta sẽ không gây tổn thương cho các vị, nếu có thể thì mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện là tốt nhất.”

Tư Mã Dương nhẹ cười lạnh, cảm thấy thật nực cười.

“Hậu sinh, hiện tại bên ngoài là tình huống gì ngươi ắt đã biết. Đám yêu tinh trẻ tuổi cường tráng đang vội vàng gϊếŧ hại lẫn nhau để tăng tu vi. Đám yêu tinh yếu nhược như chúng ta biết không thể làm gì, chỉ sống tạm đã vô cùng chật vật. Giờ khắc này muốn ta tin tưởng các ngươi không có ác ý thì thứ cho lão phu không làm được! Ta không dám mang tính mạng người nhà ra làm tiền đặt cược.”

Ông ấy nói một phen hùng hồn đầy lý lẽ, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh mà tiễn khách: “Mời đi về đi!”

Quả nhiên không dễ dàng nhưng băn khoăn của người ta cũng hợp lý.

Doanh Chu mím môi sau đó xoay xoay cổ giống như đang mất kiên nhẫn. Nếu mềm không được thì dùng phương pháp mạnh bạo vậy.

Triều Tam nhận ra tính toán của hắn nên đóng vai trò quân sư quạt mo mà che miệng ghé tai nói: “Đại ca, bức tường gai của ông ta rất khó lường, tuy không cứng rắn bằng áo giáp của đại tỷ nhưng vừa tới gần bên trong sẽ mọc ra gai nhọn, cái nào cũng to bằng cột trụ, ngài phải cẩn thận đó.”

Doanh Chu nghe thấy thế thì vẫn nhìn thẳng phía trước sau đó bình thản sửa sang lại ống tay áo.

Một nhà toàn người già, nữ nhân và trẻ con lại vẫn kiên trì tới nay trong tình cảnh hỗn loạn thì bản lĩnh bảo mệnh hẳn không yếu. Cái này hắn không hoài nghi.

Sau khi sửa sang lại quần áo hắn từ từ buông tay sau đó nghiêng đầu ra hiệu cho Tiểu Xuân. Nàng lập tức hiểu ý và gật đầu sau đó thong dong tiến về phía cả nhà kia.

Tư Mã Dương thấy người đi tới là một tiểu cô nương thì lập tức sửng sốt.

Cây đại thụ sống thọ, nếu có thể tu thành hình người thì tuổi tác khả năng cũng có vạn năm là bình thường. Tiểu Xuân thành niên muộn nên dù mang tiếng là 3000 tuổi thì bề ngoài cũng chỉ như thiếu nữ 15-16 tuổi.

Bộ dạng của nàng sạch sẽ, gò má mang theo chút mập mạp của trẻ con, thoạt nhìn vô hại lại phúc hậu.

Tư Mã Dương cũng có cháu gái vì thế ông không đành lòng. Mắt thấy nàng càng đi càng gần thế là ông ấy không nhịn được cao giọng quát: “’Gai bạc’ của ta vô cùng sắc bén, có thể chọc thủng mai rùa, đao kiếm lại không có mắt, nếu ngươi còn qua đây là sẽ mất mạng đó!”

Nhưng cô nương kia lại vẫn mắt điếc tai ngơ mà đi tiếp, mặt không đổi sắc.

Lúc này người bối rối là Tư Mã Dương: “‘Gai bạc’ một khi phát động thì chính ta cũng không thể rút về, nó có thể vạn tiễn xuyên tâm khiến ngươi lập tức hóa thành bãi máu loãng đó!”

Ngay cả phu nhân của ông ấy cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ông ấy không hù dọa ngươi đâu, là thật đó……”

Tư Mã Dương: “Ta không đùa với ngươi mà ta thật sự sẽ……”

Lúc nói lời này Tiểu Xuân đã đi tới trước bức tường kia năm bước nhưng nàng căn bản không ngừng mà tiếp tục bước đi.

Đúng lúc này gai trên tường kia hung tợn bắn ra cắm thẳng lên mặt đất. Đống gai bạc này phẩm chất không đồng nhất nhưng rậm rạp, chỉ liếc mắt đã khiến người ta sởn tóc gáy, da gà nổi đầy người.

Cả nhà Tư Mã rúc trong góc lập tức nín thở.

Nữ quyến không nhịn được hét lên.

Có tiếng “Leng keng leng keng” vang lên.

Tiểu Xuân mang thần sắc tự nhiên mà đi về phía trước, thậm chí còn chẳng thèm đón đỡ nhưng đám gai bạc lạnh thấu xương kia lại dễ dàng bị nàng ngăn ở bên ngoài mấy tấc.

Thiếu nữ đi vào phạm vi bức tường gai sau đó giơ tay phá kết giới, cứ thế nhẹ nhàng như vén một bức mành.

Đám nhím tinh kinh hoàng, đa phần đều ngây ra vì cảnh tượng trước mặt.

Tư Mã Dương đổ mồ hôi lạnh, hạt mồ hôi rơi xuống vạt áo, trong lòng khủng hoảng tới cực điểm. Không thể tưởng được phòng ngự của ông sẽ bị người ta đánh vỡ nhẹ nhàng như thế…… Mà đối phương thậm chí còn chẳng thèm làm gì!

Nàng này đến tột cùng là thần thánh phương nào?

Tiểu Xuân bước vào trong cái chắn và liếc mắt nhìn một vòng mấy người nhà Tư Mã sau đó ngừng ở một chỗ.

Mọi người đều ngây ra.

Tư Mã Dương trơ mắt nhìn nàng đi đến trước mặt đứa cháu gái nhỏ của mình sau đó nàng bỗng nhiên ngồi xổm xuống.

Con nhím bé tí này có lẽ mới học nói tiếng người, đôi mắt nó trong vắt, tràn đầy ngây thơ. Tiểu Xuân cầm lấy một bàn tay đứa nhỏ và nâng lên thì thấy một vết đao vừa sâu vừa dài, có lẽ mới bị chém không lâu.

Rất nhanh đã có ánh sáng màu xanh nhàn nhạt chậm rãi sáng lên từ tay nàng. Trong ánh sáng ấy có hơi nước và hương cỏ tươi mát. Tiểu Xuân vẫn bình thản sau đó mở miệng dỗ dành đứa nhỏ: “Sẽ có thịt mới mọc ra nên hơi ngứa nhé, đừng cào lên vết thương.”

Tư Mã Dương khẽ nhếch miệng nhìn nàng một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Mà cô nương này cũng có vẻ không để ý tới cái khác, từ đầu tới cuối chỉ chuyên tâm trị thương cho đứa nhỏ kia.



*

Doanh Chu vốn không phải người biết ăn nói, thay vì phí miệng lưỡi giải thích vẫn nên dùng cách trực tiếp cho nhanh.

Áo giáp mà Tư Mã Dương lấy làm tự hào ở trước mặt Tiểu Xuân lại gần như không đáng nhắc tới. Một nhà già trẻ bọn họ bị người ta nắm trong tay thì ông ấy không muốn tin cũng phải tin.

Không khí giương cung bạt kiếm trong ngôi miếu rách nát rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Doanh Chu ngồi đối diện vợ chồng Tư Mã Dương mà nói chuyện còn Tiểu Xuân thì vừa ôm đứa cháu gái nhỏ nhà Tư Mã vừa nghe mọi người thảo luận và như đi vào cõi thần tiên.

Còn hai con linh miêu việc xấu loang lổ kia bị phạt canh bên ngoài tường. Tụi nó ngồi xổm trước cửa lớn ngáp như nghiện.

“‘Triều Tam và Mộ Tứ’ nói đúng, ta tới Bạch Thạch Hà trấn đã được 32 năm.” Tư Mã Dương thở dài nói, “Lúc cấm thuật xảy ra một nhà con trai ta cùng hai vợ chồng chúng ta đang ngủ trong nhà. Có lẽ chúng ta là yêu quái bị kẹt ở trấn này lâu nhất. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Tính tính thời gian……”

Ông bấm ngón tay tính sau đó mang theo dò hỏi mà nhìn phu nhân nhà mình, “Phải hai năm tám tháng rồi đúng không?”

Tư Mã phu nhân sửa đúng: “Hai năm, tám tháng, 26 ngày.”

Ông ấy à một tiếng và nói với Doanh Chu, “Chính là như thế.”

Từ khi xảy ra chuyện tới nay đã hơn hai năm rồi cơ à.

Sắc mặt Doanh Chu không lộ thái độ nhưng trong lòng lại cực kỳ chấn kinh.

“Vậy trước đó bên trong thành có dấu hiệu gì không?”

Tư Mã Dương lắc đầu nói: “Việc này quả thực cổ quái, Bạch Thạch Hà trấn luôn gió êm sóng lặng, bá tánh an cư lạc nghiệp, thật là êm đẹp. Ai biết đột nhiên có một ngày tỉnh dậy mọi thứ lại lặp lại y hệt những gì xảy ra hôm trước.”

Tiểu Xuân đang tập trung chơi bím tóc của đứa nhỏ nghe thấy thế thì lơ đãng hỏi: “Một ngày trước là ngày nào?”

Tư Mã phu nhân đáp: “15 tháng tám. Ngươi xem cửa hàng trên phố còn bán không ít bánh trung thu kìa.”

15 tháng tám.

Năm nay ánh trăng hình như là tròn vào ngày 15.

Thời xưa có câu truyền miệng nói trăng tròn ẩn chứa linh lực sâu không lường được, vì thế đám yêu quái am hiểu hoạt động về đêm sẽ thấy pháp lực của mình cao hơn vào ngày trăng tròn.

Vì nguyên nhân này nên người thi thuật mới chọn thực hiện vào ngày 15 sao?

“Có chuyện ta vẫn luôn không hiểu.” Doanh Chu trầm ngâm thật lâu mới mở miệng hỏi, “Đã gọi là ‘cấm thuật’ thì kẻ sử dụng thuật pháp này đến tột cùng muốn được cái gì?”

Trước mắt xem ra kẻ thi thuật vẫn còn giấu trong bóng tối. Nhưng ngoài việc khiến thời gian lặp lại thì hắn cũng chưa từng có hành động gì.

Con mèo anh đang ngồi ngoài cửa chán đến chết mà nhặt đá nghịch nghe thấy thế thì quay đầu đáp một câu, “Còn có thể có mục đích gì, không phải là mặc kệ cho mọi người gϊếŧ hại lẫn nhau rồi làm ngư ông đắc lợi sao? Hẳn ngài cũng biết cổ vương của Miêu Cương đúng không? Ngẫm lại thì đợi tới khi yêu lực cả thành tụ lại ở một người chẳng phải sẽ bớt việc hơn bắt từng kẻ một à?”

Doanh Chu nghe xong không hoàn toàn ngó lơ cũng không cảm thấy có lý mà vẫn vuốt ve ngón tay như suy tư gì đó mà phủ nhận: “Không đúng.”

Bạch Thạch Hà trấn cũng không phải nơi náo nhiệt gì, nếu đối phương muốn nuôi cổ thì có thể xuống tay ở nơi thành trấn náo nhiệt, không đáng tìm nơi hương dã như thế này.

Huống chi.

Hai năm.

Đã hai năm.

Rõ ràng nếu muốn duy trì thuật pháp này thì người thi thuật sẽ phải tốn linh lực lớn. Mà trong thành này đa phần yêu quái đều giống Tư Mã Dương, không sa vào việc cắn nuốt lẫn nhau. Nói không chừng đợi tới khi cắn nuốt được hết cũng chả đủ bù lỗ. Đây là bỏ gốc lấy ngọn, làm gì phải thế?

Doanh Chu trầm mặc một lát mới ngẩng đầu dò hỏi Tư Mã Dương, “Tiên sinh có cách nhìn thế nào với việc này?”

Ông ta thấy hắn làm bạn với linh miêu thì tưởng hắn là kẻ mãng phu không hiểu lễ giáo, ai biết qua một phen nói chuyện lại phát hiện thiếu niên này cực kỳ khiêm tốn và có lễ. Vì thế thái độ của ông ấy cũng ôn hòa hơn nhiều.

“Ta và công tử có suy nghĩ giống nhau.”

“Ngươi đã để ý tới mục đích của người thi thuật thì chi bằng đổi cách nghĩ khác.” Tư Mã Dương vẽ vòng tròn nói, “Sao không nghĩ rằng vì sao hắn phải chọn Bạch Thạch Hà trấn mà không phải nơi khác?”

“Trong Bạch Thạch Hà trấn……” Hắn rũ mắt nói xong mấy chữ này và nhìn Tư Mã Dương, “Nhất định có chuyện nó chưa làm xong đúng không?”

Cho nên nó mới dừng thời gian ở ngày 15 tháng tám.

Nói cách khác một ngày kia nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

------oOo------