Chương 42

Lê Khinh Chu ghét bỏ, cảm thấy cay mắt, nên nghiêng đầu qua một bên không xem.

Lưu Hải và Vương Mâu không hổ là có xuất thân từ bộ đội, tố chất tâm lý không tồi.

Lúc này, bọn họ đang cởϊ qυầи áo của một người đàn ông, chụp ảnh loã thể...... Mà mặt vẫn không đổi sắc, tâm không loạn.

Sau khi xong việc, Lưu Hải giao điện thoại cho Lê Khinh Chu.

Hai người còn căn cứ vào nguyên tắc của chủ nghĩa nhân đạo, lại cầm quần áo cho Thôi Mậu mặc vào.

Mặc kệ việc ánh mắt Thôi Mậu như là muốn gϊếŧ người.

Lê Khinh Chu di chuyển xe lăn tới phía trước trước, giơ điện thoại lên nói: "Cậu là loại chó má nhưng tôi cũng chẳng phải ngươi tốt đẹp gì.”

"Nếu cậu không muốn đống ảnh này bị lan truyền trên mạng, toàn bộ sinh viên đại học Yến Kinh ai cũng có một bản thì sau này tốt nhất là ngoan ngoãn một chút đi."

"Đừng giở trò hay thủ đoạn gì trước mặt tôi, càng đừng có động vào Hứa Mộng Ngưng nữa, hiểu chưa?"

"Đương nhiên, tôi tin rằng Thôi thiếu gia chắc hẳn cũng hiểu được cái gì gọi là thức thời......"

Mức độ điện thấp nhất có thể khiến một người tê liệt khoảng tám, chín phút.

Bởi vậy, khi Lê Khinh Chu và hai người kia vừa mới rời khỏi kho hàng vứt đi, thân thể Thôi Mậu đã có thể cử động được rồi.

—— nhưng hắn ta chỉ có thể chầm chậm đứng dậy, ánh mắt phẫn hận nhìn đám người Lê Khinh Chu rời đi, lại không thể làm gì khác.

............

Tập đoàn Liễu Thị.

Lưu Hải và Vương Mâu đều ở trong phòng làm việc của Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài nói: "Nói như vậy, Lê tổng đi tìm Thôi Mậu phiền toái, còn để các cậu......"

Lưu Hải gật đầu: "Đúng vậy, Liễu tổng."

"Tôi biết rồi, các cậu ra ngoài đi."

Lưu Hải và Vương Mâu nghe vậy, xoay người rời đi.

Đôi mắt Liễu Bạc Hoài thâm trầm, nhìn Trâu Minh nói: "Đi cảnh cáo Thôi Canh Kiến một chút, để ông ta tự quản con cái mình cho tốt, đặc biệt là Thôi Mậu."

"Vâng, thưa tam gia."

Trâu Minh đi lên trước nói: "Lê tổng nói muốn mời ngài ăn cơm, hội nghị ngày mai thì......"

"Hoãn lại."

"Dạ vâng."

Sau khi Liễu Hạ Huy tự dạy dỗ và cảnh cáo Thôi Đình, đàn chị lúc trước bị mua chuộc cố tình đưa Hứa Mộng Ngưng đến khu nam cũng bị thôi học.

Hiện tại, chỉ còn Thôi Mậu......

Nhưng anh ta không cũng nghĩ tới, Thôi Mậu gần đây lại bắt đầu ngoan ngoãn, ngay cả trường học cũng không đến.

Khúc Quân Phàm nói: "...... Có phải là có người giáo huấn hắn ta trước cậu một bước không nhỉ?"

Kỳ Hạo: "Ai ta?"

Khúc Quân Phàm: "Cậu cảm thấy còn ai vào đây mà lại ra mặt vì Hứa Mộng Ngưng nữa, đương nhiên là......"

Hắn nhìn Liễu Hạ Huy, nhún vai, không nói hết.

Nhưng cái gì cần hiểu cũng đã hiểu.

Sắc mặt Liễu Hạ Huy thoáng chốc trầm xuống.

Giờ phút này Lê Khinh Chu đang mời khách ăn cơm.

Người khách kia tất nhiên là Liễu Bạc Hoài rồi.

—— hai người nói chuyện phiếm, cậu cũng không thèm giấu việc mình mượn người để làm gì.

Nói như vậy, sau khi Lưu Hải và Vương Mâu trở về cũng sẽ báo cho Liễu Bạc Hoài.

Lê Khinh Chu nhâm nhi tách trà: "Thôi Mậu làm việc luôn không để ý đến hậu quả, ỷ vào có Thôi gia và Thôi Canh Kiến ở đằng sau, hắn ta càng không thèm kiêng nể gì cả."

"Lần trước thành phố ô tô suýt nữa đã có chuyện, may là phát hiện kịp thời."

"Cho nên tôi mới hơi muốn giáo huấn hắn ta một chút."

[ thằng nhóc thối, không thèm nể mặt cậu một chút nào, không biết ai là ba hắn nữa. ]

——Bé phản diện mặc áo ba lỗ màu trắng, hai bên lộ ra cánh tay mềm mại nõn nà, nách trái kẹp cái gối bé Thanh Long, nách phải thì ôm cái gối bé Bạch Hổ, vẻ mặt vênh váo lên trời ngồi trên ghế, bộ dáng khoe khoang không thôi.

"Khụ......"

Liễu Bạc Hoài lấy tay lau môi, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm.

Hắn nói: "Lê tổng dạy dỗ không tồi."

"Thôi Canh Kiến người này cực kì để ý mặt mũi, đánh rắn đánh dập đầu, dù người bị " đánh " chính là con của ông ta, ông ta cũng sẽ không làm gì người này."

"Tôi nghĩ sau này, Thôi Mâu chắc hẳn sẽ không dám gây sự nữa đâu."

[ Đúng không đúng không, Liễu tổng thật không hổ là bạn tốt của mình, thật là hiểu mình mà! Ôm một cái. ]

——Bé phản diện nháy mắt ném gối ôm xuống, dang tay về phía Liễu Bạc Hoài, ánh mắt lấp lánh, biểu tình vui sướиɠ không thôi.

Liễu Bạc Hoài dừng lại, giấu ở dưới cặp kính là ánh mắt sâu thẳm.

Ngay sau đó, hắn lợi dụng phản chiếu của kính để điều chỉnh biểu cảm của mình, buông tách trà, đế tách trà đập xuống mặt bàn, phát ra một âm thanh giòn giã......

Lúc này, Lê Khinh Chu nói: "Liễu tổng, gần đây có khả năng tôi sẽ qua Tây Thành một chuyến."

"Em gái tôi sắp thi đại học rồi......"

"Nhưng tiến độ nghiên cứu của phòng thí nghiệm cũng đã tới giai đoạn mấu chốt."

"Cho nên, Liễu tổng, hy vọng trong lúc tôi tạm thời không ở Yến Kinh này, ngài có thể chú ý một chút đến chuyện của phòng thí nghiệm."

Liễu Bạc Hoài gật đầu, sau đó đứng lên.

Dưới ánh mắt hơi khó hiểu của Lê Khinh Chu.

Hắn đến gần, cúi người, ôm lấy người ngồi trên chiếc xe lăn rồi thấp giọng nói: "Lê tổng, vậy chúc cho em gái cậu đạt được thành tích tốt nhất......"

"Cảm, cảm ơn."

[ Chúc thì chúc đi...... Anh ôm tôi làm gì? ]

—— Bé phản diện làm ra khuôn mặt anh da đen đầy dấu chấm trên mặt, gãi gãi đầu.

............

Hai ngày sau, Lê Khinh Chu mang theo Lê Húc Sanh trở lại Tây Thành.

Không lâu sau đó có kết quả của kì thi đại học, Lê Hạm Ngữ đạt được điểm xuất sắc đỗ vào đại học Yến Kinh.

Sau khi ở lại với ông nội Lê vài ngày.

Lê Khinh Chu liền mang theo Lê Hạm Ngữ và hai chị em Lê Húc Sanh về Yến Kinh đi chào hỏi đám người ông ngoại, bà ngoại.