Chương 41

Đại học Yến.

Khuôn mặt Thôi Mậu âm trầm bước ra ngoài.

Mấy tên côn đồ ở khu phía Nam kia không chỉ không làm được việc, ngược lại còn bị người ta đưa vào Cục Cảnh Sát.

Thẩm vấn một chút thì cái gì cũng nói ra hết.

—— bao gồm cả việc hắn bày mưu đặt kế để xuống tay với Hứa Mộng Ngưng......

May mắn khi đó hắn ta mau chóng nghĩ ra cách, gọi một cuộc điện thoại cho bố mình là Thôi Canh Kiến, chuyện này mới nhanh chóng được xử lí êm đẹp —— những chuyện đó đều là do đám côn đồ kia tự sắp xếp, không hề liên quan đến hắn ta.

Nhưng cuối cùng Thôi Mậu cũng vẫn bị Thôi Canh Kiến quở trách một trận.

"Mẹ nó, một đám được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật!" Thôi Mậu thấp giọng mắng: "Có mỗi việc này mà cũng làm không xong......"

Hắn ta đi ra cổng trường, tài xế Thôi gia đã tới đón.

Sau khi lên xe, Thôi Mậu nói: "Đi quán bar Nghê Hồng."

"Vâng, thưa cậu chủ."

Xe đi rồi, một chiếc xe không thu hút người khác bám sát ở phía sau, sau đó hai chiếc xe đều đỗ ở gần quán bar.

Thôi Mậu xuống xe, đi vào.

Hắn chơi một lúc rồi vào WC, đến lúc hắn ta đi ra, bên ngoài có một người đang rửa tay, hắn bước qua, người nọ vừa lúc rửa tay xong đi ngang qua hắn......

Ngay sau đó, trước mắt Thôi Mậu tối sầm.

Hắn mơ hồ cảm giác được có người đỡ hắn đi ra ngoài, nói với những người khác: "Không có việc gì, anh em tôi uống say thôi......"

Sau đó, Thôi Mậu không còn biết gì cả.

Chờ đến khi hắn ta có lại ý thức, khung cảnh xung quanh đã thay đổi —— từ quán bar đến nơi rõ ràng là kho hàng vứt đi, trước mặt còn có người mà hắn ta nằm mơ cũng không nghĩ đến.

"Lê Khinh Chu?!"

Thôi Mậu mở to hai mắt, vừa định nhúc nhích, lại phát hiện bản thân bị trói chặt tay chân, đặc biệt là chỗ cổ, sau gáy truyền tới từng đợt đau nhói.

Hắn không khỏi cả giận nói: "Mày muốn làm gì?!"

Hiển nhiên, hắn bị đưa tới nơi này đều là do Lê Khinh Chu tìm người làm.

Bởi vì chỗ kho hàng vứt đi này trừ bỏ Lê Khinh Chu, bên ngoài còn có hai gã mặc đồ đen, đeo kính râm và khẩu trang, không nhìn rõ mặt mũi.

Lê Khinh Chu nhìn Thôi Mậu rồi nhếch môi, trên mặt lại không có ý cười, ánh mắt đặc biệt lạnh nhạt.

Cậu nói: "Cậu thấy sao?"

"Cậu đã làm gì, chẳng nhẽ bản thân không biết à, còn muốn tôi nói rõ ư?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thôi Mậu không khỏi thay đổi.

Hắn ta vẫn mạnh miệng nói: "Tao không biết......"

"Thành phố ô tô, Hứa Mộng Ngưng."

Vẻ mặt Thôi Mậu trầm xuống, bị Lê Khinh Chu nói thẳng như vậy, cũng không thèm che giấu nữa.

Hắn ta nói: "Tất cả đều là tao làm thì sao, Lê Khinh Chu, mày dám động vào tao một chút thử xem, chẳng lẽ không sợ Thôi gia trả thù à?!"

"Biết điều một chút, không thì......"

Lê Khinh Chu điều khiển xe lăn đến gần chỗ Thôi Mậu.

Trên đùi cậu có thứ gì đó to bằng bàn tay, đến gần, cậu cầm thứ đó trong tay, ấn vào chốt mở......

"Xoẹt" một tiếng.

Ngay lập tức có một vòng cung xanh lam hiện lên chỗ đỉnh.

Miệng Thôi Mâu nháy mắt im bặt, ánh mắt kinh sợ.

Mắt thấy Lê Khinh Chu càng dựa càng gần, hắn ta vội mở miệng, môi cũng run run: "Mày, mày muốn làm gì, gϊếŧ người là hành vi vi phạm pháp luật......"

Lê Khinh Chu cười lạnh: "Cậu còn biết pháp luật à."

Cậu tắt côn điện mình vừa tạo ra, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, vừa rồi là mức độ điện cao nhất, nhìn đúng là có hơi dọa người một chút."

"Nhưng mà đừng lo, sẽ không làm hại cậu đâu."

Khi mà Thôi Mậu thở dài nhẹ nhõm, hắn ta lại nghe thấy Lê Khinh Chu tiếp tục nói —— "Chúng ta không cần mức cao nhất, chỉ dùng mức thấp nhất thôi."

"Hiệu quả thì sao......"

"Yên tâm, chỉ là hơi tê tê một chút, tạm thời không thể di chuyển thôi."

"Mày dám! Thôi gia...... Bố tao sẽ không bỏ qua cho mày!" Thôi Mậu giận dữ hét lên.

Ánh mắt Lê Khinh Chu sâu hun hút, tựa như rắn độc báo tin tử nói: "Thôi Canh Kiến sẽ coi như không có chuyện gì, bởi vì ông ta không làm gì nổi tôi đâu."

"Cậu nên biết cái gì gọi là " gậy ông đập lưng ông " đi."

"Không hiểu cũng không sao, hiện tại tôi sẽ dạy cho cậu biết luôn đây."

Lê Khinh Chu nói xong, liền lưu loát tặng cho Thôi Mậu một nhát điện giật có "Hiệu quả trị liệu", làm cả người hắn ta không thể động đậy nằm trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đàn ông đồ đen đi lên trước ——

Cởi dây thừng, lột quần áo......