Chương 3

Người đàn ông rất nhanh liền đem Tề Hà Lộ đặt lên bàn học, Tề Hà Lộ bắt lấy hắn cánh tay cầu xin: "Không cần.....Đừng làm vậy với tôi....."

Nam nhân lại cười cười hôn hôn gương mặt, dỗ dành nói: "Đừng sợ, lần này không làm đau em, sẽ rất sướиɠ."

Người đàn ông kia không lừa cậu.

Đám học sinh nam trong lớp một người lại một người lại đây liếʍ l*и nhỏ của cậu, có thô thiển, có dịu dàng, không ngoại lệ đều làm Tề Hà Lộ sung sướиɠ.

Tâm lý Tề Hà Lộ muốn chống cự, nhưng thân thể lại hưởng thụ, thậm chí bên môi còn không tự giác phát ra vài tiếng rên hừ: "Ư....A~"

Hộŧ ɭε bị người đàn ông phía sau xoa nắn, chân cũng bị banh ra, l*и nhỏ ào ạt chảy nước ra bên ngoài lại bị đám thiếu niên đói khát thay phiên liếʍ đi.

"Không lừa em đúng không?" Người đàn ông lại cười khẽ hôn hôn gương mặt cậu.

Lúc này một bạn học nam lại nói: "Thầy ơi, miệng l*и bạn học Tề đang co bóp này."

"Ừ." Người đàn ông giọng điệu vững vàng " Này chứng tỏ l*и da^ʍ của bạn học Tề thiếu đυ.."

"Thiếu đυ.?"

"Đem ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông cắm vào l*и da^ʍ, gọi là đυ., l*и da^ʍ bạn học Tề muốn ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông cắm vào, nên gọi là thiếu đυ.."

Bạn học nam hưng phấn: "Thầy, em có thể dùng ©ôи ŧɧịt̠ cắm vào l*и da^ʍ của cậu ấy không?"

"Đương nhiên là không." Người đàn ông phía sau đem quần cởi bỏ, ©ôи ŧɧịt̠ lớn nóng bỏng để ở miệnh l*и Tề Hà Lộ, lại cười khẽ một tiếng: "L*и trinh của bạn học Tề, đương nhiên là thầy phá trinh trước."

Âm thanh "loảng xoảng" không biết vang lên từ đâu, Tề Hà Lộ giật mình từ trong mơ tỉnh dậy, thân mình cũng nháy mắt ngồi thẳng.

"Ai da, Tiểu Lộ vừa rồi đang ngủ à?" Một người bạn cùng phòng khác gọi Cố Tiếu đi tới, còn kéo theo Từ Ánh Thái cùng nhận lỗi.

"Ngại quá, bọn tôi không biết cậu đang ngủ, vừa rồi đóng cửa hơi mạnh tay."

Từ Ánh Thái đi theo phía sau Cố Tiếu cũng chắp tay trước ngực xin lỗi Tề Hà Lộ.

Tề Hà Lộ lắc lắc đầu.

"Sao mặt trắng bệch thế? Vừa mơ thấy ác mộng à?" Cố Tiếu vươn tay sờ trán Tề Hà Lộ.

Tề Hà Lộ đem tay Cố Tiếu kéo xuống dưới, cười cười: "Không có gì, còn muốn cảm ơn các cậu đã đánh thức tôi."

Bằng không cậu liền phải bị đυ........

"Có chuyện gì cứ nói với bọn này, đừng giữ trong lòng một mình." Cố Tiếu nhéo nhéo lòng bàn tay cậu.

Tề Hà Lộ nhận ý tốt của hắn, lại thật sự không biết muốn nói từ đâu.

Nên nói như thế nào?

Cậu không biết ảnh l*и cậu bị người ta chụp lại từ khi nào, sau đó còn hai lần mơ thấy giấc mơ chân thực đến đáng sợ ....

Chuyện hoang đường li kì như vậy, muốn cậu nói ra như thế nào?

Nhưng mà giữa hai chân trào ra dòng nước ấm nhắc nhở Tề Hà Lộ hết thảy chuyện vừa phát sinh không phải đơn giản là mơ, cậu hoảng loạn rời chỗ ngồi đi vào nhà tắm, cởϊ qυầи, qυầи ɭóŧ quả nhiên lại ướt đẫm.....

Tề Hà Lộ cắn cắn môi, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Tiết buổi chiều Tề Hà Lộ cũng không khá hơn, trở về cậu đã lên mạng tra rất nhiều tư liệu, nhưng lại không có tin tức nào hữu dụng.

Không có ai trải qua giống cậu.

Mà đúng lúc này, cái người gửi cho cậu đống tin nhắn tình sắc lại gửi tin nhắn tới.

"Bé cưng, đi ngủ sớm một chút, anh ở trong mơ chờ em."

Quả nhiên chính là người này sao?

Tề Hà Lộ tức giận phẫn nộ, cậu run rẩy gọi điện thoại cho người kia, nhưng điện thoại trước sau đều không chuyển cuộc gọi.

"Anh rốt cuộc là ai? Anh đã làm gì tôi"? Tề Hà Lộ chỉ có thể gửi tị nhắn cho hắn.

Đối phương lại trả lời rất nhanh:

"Anh là người đàn ông của em, đối với em làm chuyện khiến em vui sướиɠ."

Tề Hà Lộ tức phát khóc.

Vì sao?

Vì sao lại đối xử với cậu như vậy?

Cố Tiếu cùng Từ Ánh Thái trở về nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp treo đầy nước mắt, tức khắc hoảng sợ.

"Xảy ra chuyện gì à?"

"Không có việc gì." Tề Hà Lộ nắm di động hít mũi: "Tâm trạng tôi không tốt, ra ngoài đi dạo một chút là ổn thôi."

Nói xong liền chạy đi ra ngoài.

"Khuya rồi, cậu còn đi đâu dạo?"

Từ Ánh Thái muốn đuổi theo, Cố Tiếu lại ngăn cản hắn, thở dài: "Lúc tôi tâm trạng không tốt cũng thích đi chạy bộ, trong trường vẫn là an toàn, đừng lo."

Từ Ánh Thái nói: "Được rồi."

.........

Tề Hà Lộ không nghĩ tới tức giận chạy ra cửa cũng có thể gặp Yến Chu Trang.

Bóng dáng người đàn ông đẹp trai cao lớn ở sân bóng chơi bóng khiến người ta không thể rời mắt, hắn tuỳ tay ném cũng được một cú 3 điểm, nháy mắt bóng vào lưới khiến đám nam sinh xung quanh hét chói tai.

Tề Hà Lộ không khỏi dừng chân, chính là lúc Yến Chu Trang quay người về sau, đồng tử cậu co rụt lại.

Quá giống.

Thân hình Yến Chu Trang rất giống tên biếи ŧɦái đùa bỡn cậu trong mơ lúc trưa.

Tề Hà Lộ không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cậu chạy chậm qua, không chút nghĩ ngợi liền vọt vào sân bóng.

Bóng rổ xém chút nữa đập vào người cậu, vẫn là Yến Chu Trang ngăn giúp cậu.

" Thằng kia..... không có chuyện gì vọt vào sân bóng làm gì?" Đám nam sinh trong sân bóng đã bất mãn.

Tề Hà Lộ lại hoàn toàn mặc kệ bọn họ, chỉ nhìn khuôn mặt Yến Chu Trang, đôi mắt hồng hồng hỏi hắn: "Anh thật sự không biết em là ai?"

Nam sinh bên cạnh huýt sáo, còn vỗ vai Yến Chu Trang trêu ghẹo: "Đến, lại thêm một học đệ thích cậu chạy lại thổ lộ à?"

"Đừng nói bậy." Yến Chu Trang đem bóng rổ ném cho nam sinh kia, lại mang theo Tề Hà Lộ rời khỏi sân bóng.

"Tôi đương nhiên nhớ rõ cậu, học đệ tuột huyết áp được tôi cứu, sáng nay chúng ta còn gặp mặt, xảy ra chuyện gì, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

Yến Chu Trang thần sắc quá dịu dàng, giọng nói cũng từ tốn, cả người phảng phất như gió xuân ấm áp lại vô hại, nhìn Yến Chu Trang như vậy, Tề Hà Lộ lại không cách nào nói ra.

"Anh..... Vậy anh biết tên em không?" Tề Hà Lộ nức nở nói.

"Này....." Trên mặt Yến Chu Trang mang theo thiệt tình xin lỗi, không chút sơ hở, hắn nói: "Ngại quá......"

Tề Hà Lộ khóc lóc nói: "Em tên Tề Hà Lộ."

"Tôi nhớ rồi." Yến Chu Trang vẫn thực dịu dàng, lại lấy cho cậu một cái khăn lông: "Bằng không, lau nước mắt trước đã?"

Yến Chu Trang dịu dàng lại kiên nhẫn, không chỉ đưa khăn lông lau nước mắt cho Tề Hà Lộ, còn tự mình đưa cậu về dưới kí túc xá.

"Thực xin lỗi....." Nhìn Yến Chu Trang như vậy, Tề Hà Lộ bỗng thấy có chút tự trách cùng hối hận.

Yến học trưởng tốt như vậy, khí chất trong sáng ôn hoà, giống như ánh trăng, sao có thể là tên biếи ŧɦái đùa bỡn cậu trong mơ?

Cậu không nên suy nghĩ linh tinh.

"Không sao." Yến Chu Trang ôn hòa mà cười," Khuya rồi, học đệ nên sớm về nghỉ ngơi đi."

Tề Hà Lộ vâng một tiếng, sau đó xoay người muốn về phòng ngủ, thế nhưng lúc này, một chiếc xe máy nhanh như chớp mà phóng qua bên người Từ Hà Lộ.

"Cẩn thận."

Yến Chu Trang kéo cậu một chút, đem cậu tới l*иg ngực né tránh chiếc xe kia.

Nhịp tim trong nháy mắt ngưng đập, lại trong nháy mắt đập loạn xạ, Tề Hà Lộ ở trong l*иg ngực Yến Chu Trang nín thở, động cũng không dám động.

"Không có việc gì" Yến Chu Trang nói với cậu.

Tề Hà Lộ lại chỉ chuyên chú mà nhìn chằm chằm đường cong rõ ràng bên gáy Yến Chu Trang không có nhúc nhích.

"Học đệ?" Yến Chu Trang lại gọi cậu.

Tề Hà Lộ lúc này mới phản ứng lại, đỏ mặt vội vàng lùi lại.

Bên gáy Yến Chu Trang có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu, cậu vừa rồi thế nhưng nhìn nốt ruồi đó mà ngẩn người.

"Đi về đi, cẩn thận chút." Yến Chu Trang cười tạm biệt cậu.

Tề Hà Lộ mặt đỏ như muốn bốc khói, bỏ lại lời chào vội vàng: "Hẹn gặp lại, học trưởng."

Vừa rồi cậu rốt cuộc đã làm cái gì vậy?

Đầu tiên là vọt vào sân bóng quấy rầy Yến Chu Trang chơi bóng, sau đó lại làm trò ở trước mặt Yến Chu Trang khóc đến khó coi như vậy.....

Lại còn cái ôm kia.....

Tề Hà Lộ vừa ảo não vừa xấu hổ, thời điểm trong lòng trăm mối ngổn ngang, cửa phòng ngủ bị mở ra.

Yến Chu Lang đứng sau cửa lạnh lùng nhìn cậu.

Tuy rằng Yến Chu Lang cùng Tề Ánh Thái, Cố Tiêu đều là bạn cùng phòng với Tề Hà Lộ, nhưng cậu cùnh vị học bá lạnh lùng này không tiếp xúc nhiều.

"Có việc gì à?" Tề Hà Lộ trực tiếp hỏi hắn.

Yến Chu Lang lạnh lùng nói: "Cậu có liêm sỉ một chút, đừng tiếp tục chạy đi quyễn rũ Yến Chu Trang, cũng đừng làm chuyện bỉ ổi như vậy."

Tề Hà Lộ nhăn mày, còn chưa kịp cãi lại, Từ Ánh Thái nghe thấy những lời kia liền không vui, quăng ngã ghế dựa đứng lên, đem Tề Hà Lộ kéo ra sau lưng mình: "Yến Chu Lang cậu nói cái gì? Cậu nói chuyện với Tề Hà Lộ kiểu gì đấy?"

" Cậu ta làm cái gì trong lòng cậu ta tự biết." Yến Chu Lang nói xong câu này liền sập cửa rời đi.

Từ Ánh Thái không rõ nguyên do mà nhìn về phía Tề Hà Lộ: "Cậu đã làm gì?"

Cố Tiếu cũng đang lướt tới bài đăng trên diễn đàn trường học, hắn đọc ra tiếng: "Hệ thảo khoa tiếng Trung Từ Hà Lộ theo đuổi Yến Chu Trang, bị từ chối khóc trôi sân bóng rổ, có hình ảnh chân tướng rõ ràng....."

Cố Tiếu buông di động lại đây hỏi Tề Hà Lộ: "Cho nên lúc trước cậu khóc cũng vì Yến Chu Trang?"

"Không phải, tôi....." Tề Hà Lộ quả thục không biết giải thích từ đâu.

"Cậu thật sự thích Yến Chu Trang? Cậu thích tên thần kinh đó làm gì?" Cố Tiếu có chút nóng nảy: "Cậu thích tôi còn tốt hơn thích hắn."