Chương 7

7.

Tôi ngồi trong thư viện, lật giở những trang toán cao cấp, cố gắng để hiểu những công thức này.

Nửa giờ sau, tôi vẫn ở trang đó.

Lúc này, tôi thậm chí còn không để ý rằng Lâm Quân Trạch đã đến, “Cậu đang học toán cao cấp à?”

Tôi bị giọng nói bất ngờ làm cho hết hồn: “Đúng vậy.”

“Xin lỗi nhé, doạ cậu sợ rồi.” Cậu ta nhẹ nhàng nói.

“Không sao đâu.” Tôi cười nhẹ.

“Có gì khó khăn sao, trông cậu có vẻ u ám.” Cậu ta nói.

“Có hơi khó.”

“Có phiền nếu tôi xem thử không?” Cậu ta hỏi.

Tôi bèn đưa nó cho cậu ta.

Cậu ta nhìn qua rồi bắt đầu ngồi xuống phân tích đề bài cho tôi.

Những ngón tay trắng và thon gầy của cậu ta di chuyển trên tờ giấy, cậu ta rất kiên nhẫn giải thích cho tôi.

Tôi chợt nhận ra, “Hoá ra là như vậy, để tôi thử làm câu này xem sao.”

Cậu ta nhìn khuôn mặt nghiêng của Hạ Đinh Vãn, búi tóc giản dị, có một sợi tóc vương, vẻ nghiêm túc làm bài của cô khiến cậu ta nhất thời thất thần.

“Là như này sao?” Tôi quay đầu nhìn cậu ta.

Cậu ta chỉnh lại kính và nói: “Ừ, cậu chỉ cần chú ý hơn một chút ở đây là được.”

Tôi nhìn đồng hồ, nói: “Sắp đến giờ phải đi rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay.”

Tôi hơi ngừng lại, xấu hổ nói: “Ừm…sau này nếu có thời gian, có thể phiền cậu lại giảng cho tôi nữa không?”

Cậu ta mỉm cười đáp: “Được chứ, vốn dĩ tôi cũng tới đây để học mà.”

…….

Và vì tình cờ thuận đường nên chúng tôi cùng nhau trở về ký túc xá, ký túc xá của tôi gần hơn ký túc xá của cậu ta. "Đến rồi, tạm biệt."

Cậu ta vẫy tay, mỉm cười nhẹ, "Được rồi, tạm biệt."

Trong những tuần tiếp theo, chúng tôi hẹn nhau đến thư viện vào mỗi tối thứ năm, tôi giải đề còn cậu ta làm bài tập về nhà.

Hình ảnh cũng vô cùng hài hòa.

Tôi mà không hiểu đề nào, cậu ta đều sẽ giải thích chi tiết cho tôi.

Tôi là người tương đối chậm chạp, nhưng sau lần này, mối quan hệ của tôi với cậu ta dần trở nên thân thiết.

Một ngày nọ, như thường lệ, tôi từ thư viện trở về, vừa bước vào cửa, các bạn cùng phòng đã vây quanh tôi.

"Nói thật cho mình biết, cậu và chủ tịch của cậu đang yêu nhau à?" Ngô Gia dài giọng hỏi.

Một người bạn cùng phòng khác cũng nói thêm: "Rất nhiều người nói rằng hiện tại người đang yêu nhau đó."

Tôi ngắt lời bọn họ: “Dừng! dừng! dừng, bọn mình chỉ là cùng tới thư viện học thôi mà, chỉ thế thôi.”

Họ trông có vẻ nghi ngờ, "Thật sao? Không yêu đương à?"

Với vẻ mặt hơi bất lực, tôi nói: "Tất nhiên là không rồi."

Ngô Gia buông tôi, nói: “Bọn mình cũng cho rằng tính tình cậu yếu đuối, sợ cậu sẽ thua thiệt thôi.”

Tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy nói: "Yên tâm đi."

……..

Lần đầu tiên Ngô Gia nhìn thấy Hạ Đinh Vãn, trong nháy mắt đã sửng sốt, ngũ quan không chê vào đâu được, giữa lông mày và ánh mắt có vẻ lạnh lùng tự nhiên.

Vào ngày đầu tiên lên đại học của Hạ Đinh Vãn, có rất nhiều người đã đến cửa lớp để gặp cô.

Lúc ban đầu Ngô Gia cũng cho rằng Hạ Đinh Vãn khó hòa đồng, không ngờ cô lại rất dễ tính, tính cách tốt, ăn nói ôn hòa.

Vì vậy Ngô Gia từ tận đáy lòng cũng rất thích Hạ Đinh Vãn.

________________________