Chương 6

6.

“Nhanh quá đi, đã là năm hai rồi, mà mình vẫn cảm thấy như chưa học được gì cả.” Ngô Gia đau khổ nằm nhoài trên bàn nói.

“Vậy sao cậu không mau học đi, mình tới câu lạc bộ trước đây, chiều nay có đợt tuyển sinh.” Tôi xách túi đi ra ngoài.

Chiều nay chỉ có ba cô gái chúng tôi, với hai chiếc ghế đẩu trong gian hàng.

Tôi cầm tờ rơi lên và nói: “Các bạn ngồi xuống đi, mình sẽ phát cho các bạn.”

Bọn họ không chút lịch sự mà ngồi xuống, bắt đầu mở điện thoại ra lướt.

Một giờ sau, Lâm Quân Trạch mang theo ba ly trà sữa tới.

Khi nhìn thấy tôi, cậu ta nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Uống trà sữa không?”

“À, cảm ơn.” Tôi cầm lấy thì thấy là trà sữa nóng.

Sau đó cậu ta đưa trà sữa cho hai cô gái còn lại.

“Mọi người vất vả rồi, tiếp theo để tôi làm là được rồi.” Cậu ta nói.

“Không, em sẽ ở lại với chủ tịch” một cô gái nũng nịu nói.

Giọng một cô gái khác cũng vang lên: “Em cũng muốn ở lại.”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Tối nay tôi có việc phải làm nên tôi sẽ về trước. Cảm ơn vì trà sữa.”

Cậu ta nhìn tôi, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ ràng, “Được thôi.”

……….

Tôi đã có kế hoạch cho buổi tối.

Bởi vì điểm môn toán cao cấp của tôi trong học kỳ trước thực sự rất tệ nên tôi dự định sẽ ôn lại môn toán vào đầu học kỳ này.

Từ hồi cấp 3, tôi đã ghét môn toán vì dù có học chăm chỉ thế nào tôi cũng không thể cải thiện điểm số của mình.

Nhưng điều kỳ lạ là tôi không hề kém vật lý và hóa học.

Lâm Tri Dữ còn từng trêu tôi, “Chắc cả đời này cậu và toán học sẽ không bao giờ có duyên với nhau rồi.”