Chương 7

Phòng vẽ tranh.

“ Tiểu Tuyết, cuộc thi sinh vật đái tái rất quan trọng sao?”, Nhan An An nhìn lướt qua màn hình di động, sau đó đem ánh mắt rời lên người Đoạn Tuyết đang làm việc ở cửa.

Đoạn Tuyết ngừng tay, ngẩng đầu lên nói, “ Vâng, rất quan trọng, sinh vật đại tái là cuộc thi đấu quốc tế, tụ tập những người ưu tú nhất trên khắp mọi nơi để thi đấu, nếu có thể đoạt giải cũng rất vinh hạnh, nhưng mà phải xuất sắc lắm mới đạt được giải nhất”

“ Có điều, sau khi giáo sư Tư tới trường chúng em làm việc, đã hai năm liên tục đều đạt giải thưởng lớn này, hiện tại hiệu trưởng xem giáo sư Tư như kim bài quý hiếm”

“ Phải không”

“ Là thật, vì chúc mừng, buổi tối hôm nay trường học còn cố ý chuẩn bị buổi giao lưu, không ít người có danh tiếng”

Nói tới đây, trên mặt Đoạn Tuyết cũng lộ ra một tia tự hào.

Đoạn Tuyết hỏi cô: “ Chị An An, như thế nào đột nhiên hôm nay lại tới đây vậy?”

Nhan An An lắc đầu, ý bảo không có việc gì.

Mười phút trước, Tư Hành gửi cho cô một tin nhắn, nói buổi tối 6 giờ có một buổi hội giao lưu về sinh vật học, cô đến tìm anh, sau khi kết thúc lại cùng nhau ăn tối.

Nhan An An nhớ tới tối ngày hôm qua nghe được, người phụ nữ Triệu Hinh Nhiên kia cũng nhắc đến việc này, còn muốn thay Tư Hành chúc mừng, lúc này cô mới tò mò mà hỏi nhiều hai câu.

Buổi chiều 5 giờ, Nhan An An rời phòng vẽ tranh.

Đoạn Tuyết thuận miệng hỏi cô: “ Chị An An, bình thường chị đến đây đều rời đi muộn, sao hôm nay rời đi sớm vậy?”

Nhan An An cũng thuận miệng đáp: “ Có hẹn người ăn cơm”

Từ phòng vẽ tranh lái xe về đến nhà, thay đổi một bộ quần áo, Nhan An An lại lái xe đến đại học T.

Từ cổng phái nam của trường đi vào, tìm vị trí dừng xe.

Chờ cô vòng đi vòng lại tìm chỗ đỗ xe, cũng đã 6:20.

Cô nghĩ hẳn Tư Hành đã đi vào, bắt đầu tự hỏi là gọi điện cho anh ra ngoài, hay dứt khoát đứng ở ngoài để cho anh ra tìm.



Rối rắm một hồi, cô ngước mắt liền thấy được bóng dáng Tư Hành, trên người mang một tây trang màu đen, đứng thẳng tắp ở cửa chính của lễ đường.

Tim đập đột nhiên trở nên dồn dập, trong lòng bỗng chột dạ, nghĩ đến việc đến muộn, cô chỉ ước bây giờ có cái khe nào đó.

Cô đến bên cạnh Tư Hành, ra vẻ bình tĩnh, mà trách nói.

“ Anh thế nào còn không đi vào? Không phải cố ý tổ chức buổi giao lưu này cho anh sao?”

Tư Hành sắc mặt bình tĩnh như thường, lẳng lặng mà nghe cô nói xong, mới mở miệng nói: “ Chờ em”

Một câu này, ở trong lòng Nhan An An sóng nổi một trận gợn nho nhỏ.

“ Tôi có thể tự mình đi vào”. Cô quật cường nói.

Tư Hành bất đắc dĩ cười, “ Tốt, vậy bây giờ em bồi tôi đi vào”

Hai người vừa nói xong, bên cạnh liền có hai sinh viên muộn trộm đi vào, kết quả bị bảo an không một chút lưu tình mà ngăn lại, bảo an cảnh cáo nói.

“ Không có thư mời không được đi vào”

Nói xong hai sinh viên kia hậm hực mà bỏ đi.

Nhan An An xấu hổ mà không nghĩ đến việc ngẩng đầu, sự thật chính bản thân cô căn bản là không vào được, vậy mà vừa nãy cô nói lại hợp tình hợp lí như vậy...

Tư Hành cùng Nhan An An sánh vai đi vào, lúc sau Nhan An An liền hỏi

“ Bọn họ vì cái gì mà xem thư mời của anh?”

Tư Hành khó có được một lần trêu trọc liền nói: “ Chỉ cần nhìn mặt”

Nhan An An: “...”

Tự luyến!



Bên trong không gian lễ đường rộng lớn, thế nhưng đã ngồi đầy người.

Nhan An An trước kia ở một vài lễ đường cũng biểu diễn một vài tiết mục, nhưng chưa từng có cảm giác như bây giờ, cảm thấy bầu không khí vô cùng dày đặc.

Xung quanh toàn mọi người có trình độ chuyên môn cao nói chuyện, Nhan An An có khi nghe không hiểu, Tư Hành ở bên canh sẽ ghé tai cô sẽ giải thích hai câu.

Chờ đến khi nhân viên công tác lại thúc giục anh, Tư Hành mới nói, “Em tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, khi thuyết trình kết thúc tôi liền tới tìm em”

Nhan An An gật gật đầu.

Tư Hành vưa đi, Nhan An An quét mắt qua toàn hội trường, mọi người đều tập trung hướng về phía trước, nhưng là cô dù sao nghe cũng không hiểu, cho nên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Lúc vừa vào hội trường, phía sau cô cùng Tư Hành còn có một người.

Triệu Hinh Nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhìn đến Tư Hành mang theo Nhan An An cùng nhau tiến vào, còn cùng cô ta thân mật nói chuyện, Triệu Hinh Nhiên tức giận đến sắc mặt trắng bạch.

Nhan An An không có phát hiện, Triệu Hinh Nhiên ngồi ngay phía sau cô.

“ Bảo an dạo này đều vô trách nhiệm như vậy sao, người nào cũng đều cho vào”, Triệu Hinh Nhiên trào phúng nói.

Nhan An An đương nhiên biết cô ta đang nói bản thân mình, nhưng cô lười phản ứng, ánh mắt vẫn luôn nhìn phía trước.

Vì thế Triệu Hinh Nhiên tự lầm bầm một lúc, về sau thấy không ai đáp lại liền tức khắc ngậm miệng lại.

Thẳng đến Tư Hành xuất hiện ở đại lễ đường sân khấu thượng, thân hình cao dài, một thân tây trang ở trên người anh càng làm nổi bật sự ưu nhã của bản thân, những đường nét vô cùng tinh tế, đồng thời dày đặc những chuyên gia nghênh đón.

Anh vừa xuất hiện, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Nhan An An vốn dĩ đến cũng chỉ là tượng trưng, mọi người xung quanh lại kích động như vậy, Triệu Hinh Nhiên cũng có trong số đấy, cô bắt đầu hoài nghi.

Trên khán đài kia, rốt cuộc là lão công của ai.

Tư Hành diễn thuyết về nội dung, “Hữu cơ cao phân tử hoá chất phân giải”, ở cái này “Cao phân tử hoá chất thời đại”, cao phân tử hoá chất cùng chúng ta sinh hoạt cùng một nhịp thở……

Phía dưới lại có cho một trận xôn xao, bọn họ tựa hồ là ở thảo luận, tựa hồ là đang khen……