Chương 6

Nhan An An, bởi vì tự nhiên bị người khác chiếm tiện nghi, mà cảm thấy vài phần khó chịu.

Nhưng tức giận nhất, là cô bị tên mặt dày Tả Nhiên dâng đến cửa hang sói mới bị chiếm tiện nghi.

!!!

Ăn xong mì sợi, cô cũng không đợi Tả Nhiên, trực tiếp đứng dậy quay gót rời đi.

Tả Nhiên nổi tiếng là thiếu gia ăn chơi, chuyên thu hút ong bướm, vậy nên đối với nơi gần trường học của Tư Hành, anh sẽ thu mình lại, không để lộ ra ngoài, chuyện anh cùng Tư Hành có quen biết. Vì thế dùng khẩu hình nói một câu.

“ Em đi đuổi theo chị dâu nhỏ”

Nhan An An trở lại phòng vẽ, tròng lòng yên lặng mà đem tổ tiên nhà Tư Hành mà hỏi thăm một lượt.

Lâm Khả thấy cô trở về, trong lòng đang mang chuyện vui, rất muốn được kể cho người khác nha.

Cô lập tức chạy đến bên Nhan An An: “ Chị An An, tới em kể cho chị nghe chuyện cười”

Nhan An An không nói gì, Lâm Khả cho rằng cô muốn lắng nghe.

Sau đó Lâm Khả dùng hết hành động cộng thêm lời nói, đem hết toàn bộ sự việc vừa nghe được từ mọi người trong trường, bàn tán về Triệu Hinh Nhiên, bị người ta làm cho tức giận đến bốc khói, lại còn bị giáo sư Tư trực tiếp từ chối cô ta thêm lần nữa.

Lúc này Tả Nhiên tiến vào, đặc biệt đắc ý mà nói: “ Cô biết ai là người làm cho cô ta tức giận như vậy không?”

Lâm Khả: “ Không biết nha, theo như lời mọi người kể, là một người đàn ông vô cùng lợi hại, lớn lên cũng soái.”

Tả Nhiên: “ Không sai, chính là tôi, có điều không có lợi hại như vậy, nhưng soái thì đúng nha”

Lâm Khả lập tức dùng ánh mắt khâm phục nhìn anh, “ Tả tiên sinh nhà mình lại lợi hại như vậy sao? Tôi về sau phải học tập theo anh mới được”

“ Đừng kêu tôi là Tả tiên sinh, hãy gọi Tả Nhiên ca ca đi”

“ Vâng, Tả Nhiên ca ca”

Nhan An An: “ ...”

Tả Nhiên tuyệt đối là đang dụ dỗ con gái nhà lành, cô về sau cần cấm cậu ta lại đây mới được, miễn về sau lại gây họa cho mọi người.”

....

Buổi tối, khi đang trên đường về nhà, Nhan An An còn tự hỏi, làm thế nào để lừa Tư Hành hạ bút ký tên lên nội dung bản ly hôn.

Ngày hôm nay, thật có nhiều việc xảy ra, cô liền xoa xoa hai đầu l*иg mày, cho đỡ đau đầu.

Kết quả sau khi về nhà, liền thấy được đặt trên bàn trang điểm là bản nội dung ly hôn, mặt trên “ Tư Hành” hai chữ viết cực kỳ rõ ràng dứt khoát, nét chữ giống như rồng bay phượng múa.

Nhan An An lại nghĩ tới chữ kí của mình, sau đó tự dưng sinh ra một loại cảm giác, “ So chữ với anh ta, thật muốn làm tức chết bản thân”

Cô cẩn thận đem nội dung bản ly hôn kia, đặt trong một cái hộp vô cùng yêu quý của mình.



Bởi vì, thường ngày cô hay để đồ lung tung, nếu không đem cất cẩn thận, chỉ sợ không quá hai ngày liền bị cô ném đi nơi nào không hay.

Bình thường cô hay ngủ sớm, chỉ cần Tư Hành không lăn lộn cùng cô, căn bản chính là 10 giờ liền đi ngủ.

Không đến năm phút, đôi mắt cô tự động hạ xuống mà ngủ mất.

Thời điểm, Tư Hành vội vàng hoàn thanh công việc về nhà, liền nhìn thấy Nhan An An đã ngủ rồi, lại còn dùng chăn bọc kín chính mình, giống như thời cổ đại thị tẩm phi tử.

Anh tay chân nhẹ nhàng vọt vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sau đó xốc chăn lên, đang muốn nằm xuống, Nhan An An trở mình một cái.

Cô nhấp miệng một cái, híp mắt nỉ non nói: “ Anh vội lắm sao?”

“ ừm”

Anh nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay duỗi ra, đem cả người cô đều ôm tới trong l*иg ngực mình. Nhan An An không có kháng cự, ngược lại, tìm một tư thế thoái mái nhất mà nằm.

Khi ngủ rồi, sự phòng ngự của Nhan An An trực tiếp giảm xuống con số 0, phảng phất quên mất mấy ngày gần đây vẫn còn ồn ào về việc kết hôn của hai người.

Với cô, chính mình không có nhiều hy vọng với chuyện tình yêu, nhưng xác thực vẫn luôn cô gắng trở thành một người vợ tốt.

Mà không phải giống như bây giờ, cả ngày đều đề phòng anh.

Nếu sớm biết sẽ thành chuyện như bây giờ, anh nhất định sẽ không sớm như vậy, bồi cô đi gặp Nhan Tiềm.

Lúc này đây, là anh quá thiếu sót.

Tư Hành nhẹ nhàng đem tóc mái ra, để lộ vầng trán bóng loáng. Đem cô ôm thật tốt trong ngực, sau đó mới chậm rãi ngủ.

Nhan An An ngày thường không có hay dậy sớm, phòng vẽ tranh có trợ lý trông coi, cũng không cần thường xuyên đi qua. Thông thường, thời điểm cô tỉnh dậy, Tư Hành đều đã rời đi.

Trong trường học, một tuần số lượng tiết dạy cũng ít, cũng không biết khi rảnh anh sẽ làm gì.

Nhưng là hôm nay cô mặc áo ngủ đi xuống lầu, liền nhìn thấy Tư Hành đang ngồi ở trước bàn ăn.

Sống lưng thẳng dài, bất luận dưới mọi tình huống gì, người đàn ông này đều có vẻ tự phụ mà lạnh lùng.

Dì Phương thấy cô, cười nói: “ Bà chủ, cô dậy rồi, ông chủ đang chờ cô xuống dưới cùng nhau ngồi ăn sáng.”

Nhan An An “ Nga” một tiếng, sau đó không tình nguyện mà đi đến ngồi đối diện với anh.

“ Anh hôm nay như thế nào mà lại chưa đi?”

Nhan An An cầm lấy một cái bánh quẩy, đứa đến miệng cắn, hoàn toàn không thèm để ý hình tượng của bản thân trước mặt anh.

“ Nghe giọng điệu của em, hy vọng tôi đi như vậy ư?”

“ Không như thế? Tôi còn hy vọng anh còn ở lại sao?”

Nhan An An nghĩ thầm, chẳng nhẽ bản thân còn chưa thể hiện đủ rõ ràng sao!



“ An An, vì cái gì không giống như trước đây, thử tiếp nhận tôi một chút?” Tư Hành nghiêm túc nhìn về phía cô.

“ Tiếp nhận? Tư Hành, giáo sư Tư, Tư tổng tài, tôi không biết là anh còn có thân phận nào khác nữa hay không. Nhưng là anh nói cho tôi, anh cảm thấy, chúng ta kết hôn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?”

Trùng hợp bạn bè giới thiệu anh cho tôi, trùng hợp hai bên đều cảm thấy thích hợp, trùng hợp liền đi kết hôn, trùng hợp lại là đối tượng mà ba muốn cô kết hôn thương nghiệp.

Nhan An An không phải người ngốc, thuyết phục không được liền nói là trùng hợp.

“ An An, kết hôn không phải trùng hợp, nhưng tôi đối với em...”

Nhan An An đánh gãy lời anh, “ Tôi không biết, tôi đối với anh có tác dụng gì, có điều tôi phải nói với anh, tùy rằng tôi là con gái của Nhan Tiềm, nhưng khi ba tôi cười người phụ nữ khác, chúng tôi cái gì cũng đã cãi nhau một trận đã cắt đứt, anh đừng hy vọng liên hôn sẽ giúp các người đạt được lợi ích cho việc làm ăn.

Tư Hành muốn nói lại thôi, mà nhìn cô.

Mặt khác, chính là sự việc kia, Nhan An An mới tỏ ra thái độ như vậy.

Nhưng là Tư Hành, giúp cô không ít đến việc mở phòng vẽ kia, chuyện này cô không quên...

Ngày trước, mời anh đi ăn cơm, cô còn nhớ rõ, cho nên cô hào phóng mở miệng nói.

“ Buổi tối anh có thời gian không? Tôi mời anh đi ăn cơm”. Nhan An An ăn xong bữa sáng, dừng lại trên người anh vài giây.

“ Được”

Tư Hành, mới vừa trở lại trường học, hiệu trưởng ngay lập tức vội giữ chặt lấy.

“ Tư Hành, đêm nay có tiệc anh sẽ đi đúng chứ?” Hiệu trưởng có ý đồ lớn tiếng dọa người.

Ông ta biết Tư Hành không thích tham gia tiệc yến hội, nhưng đêm nay sẽ thảo luận về học thuật, do trường đại học T tổ chức, lại muốn Tư Hành đến tham dự vẫn nên nhiệt tình mời một chút.

Lại nói, hôm nay yến tiệc mở ra vốn là đề cho anh bồn bọn họ.

Tư Hành một tay nâng giáo án, mặt khác một tay một mực tránh ra cùng hiệu trưởng kéo dài khoảng cách, nhàn nhạt nói: “ Đêm nay có việc’

Hiệu trưởng vừa nghe lập tức nóng nảy.

“ Có phải chuyện gì quan trọng không, nếu không phải để sau hay đi.”

Tư Hành nghĩ đến buổi sáng, lại nghĩ đến biểu tình sáng nay của cô, nếu anh nói để hôm khác, phỏng đoán liền không có hôm nào nữa.

Cho nên..

“ Rất quan trọng, không thế là hôm khác, hiệu trưởng tìm những người khác đi”

Nhìn bóng dáng Tư Hành rời đi, hiệu trưởng đứng ở tại chỗ mà lo âu.

Này nếu tìm ra được một Tư Hành khác, ông ta cũng không đến mức mới sáng sớm tinh mơ đến nơi này tìm người.

Ai.....