Quyển 1 – Chương 20: Cha Ruột

Chuyện của Từ Tĩnh Nhàn là Ôn Lĩnh Tây biết được từ chỗ của cảnh sát.

Hiện trường khám nghiệm cho thấy, hiện trường thứ nhất của vụ án là phòng học múa ba lê.

Mà nhân viên công tác phòng vũ đạo cũng chứng thực, buổi tối trước một ngày, Từ Tĩnh Nhàn đã một mình bao trọn phòng học để luyện tập, còn nói với bọn họ,rằng sẽ ở lại đến rất khuya.

Lúc đó Giang Diệu cũng ở đó.

Vì Từ Tĩnh Nhàn với chủ phòng vũ đạo là bạn bè cũ, bởi vậy sau khi nhân viên công tác đem chìa khóa để lại cho cô, liền rời khỏi phòng vũ đạo.

Camera ghi lại, trong khoảng thời gian này, cả căn phòng vũ đạo không có bất kỳ ai ra vào.

Nói cách khác, từ lúc nhân viên công tác tan làm rời đi, cho đến buổi sáng ngày hôm sau phát hiện thi thể, trong khoảng thời gian mười mấy tiếng, bên cạnh Từ Tĩnh Nhàn chỉ có một mình Giang Diệu.

Dựa theo lẽ thường mà nói, Giang Diệu mắc bệnh về tinh thần, là người có hiềm nghi lớn nhất.

"Nhưng mà tình hình cụ thể còn khó mà nói. Trên người cậu ấy không có vết máu, đế giày cũng rất sạch sẽ. Hơn nữa đo sức lực cùng với hình thể của cậu ta, chắc làm không bạo lực đến mức độ như thế này."

Nữ cảnh sát tiến đến dò hỏi tình hình, vừa hay là người quen của Ôn Lĩnh Tây. Năm đó bọn họ cùng nhau tham gia án mất tích của Giang Diệu. Chính là vị nữ cảnh sát này, tận tay giao Giang Diệu vào tay của vị bác sĩ khoa thần kinh này.

Vì thế mối quan hệ của bọn họ cũng xem như không tồi.

"Nhiều hơn thì tôi không thể tiết lộ rồi." Nữ cảnh sát thở dài, cất quyển sổ ghi chép: "Được rồi, cảm ơn phối hợp của anh, tôi hỏi xong rồi."

Ôn Lĩnh Tây gật gật đầu, tiễn cô ra cửa.

"Cậu ấy bây giờ ở đâu?" Ôn Lĩnh Tây hỏi: "Tôi có thể đến thăm cậu ấy không?"

"E rằng không thể." Nữ cảnh sát thở dài mà lắc đầu: "Điều tra đối với cậu ấy còn chưa kết thúc… vụ án này rất kì quái, lãnh đạo vô cùng để tâm đến."

"Hiểu mà." Ôn Lĩnh Tây gật gật đầu, "Vậy cha của cậu ấy đâu."

"Đã liên lạc rồi, đang trên đường từ nước ngoài trở về." Nữ cảnh sát lại đưa lên: "Giáo sư Giang cũng không dễ dàng gì, nghe nói ở đại hội học thuật đột ngột nhận được tin tức, cả người đều ngây ra…"

Ôn Lĩnh Tây có thể tưởng tượng được.

Sau khi tiễn nữ cảnh sát đi, người của trung tâm chăm sóc tâm lý lần lượt qua đây, hỏi anh tám chuyện.

Ôn Lĩnh Tây lắc đầu, biểu thị không có gì để nói.

Chuyện còn chưa sáng tỏ, anh không muốn bàn luận thêm nữa.

Hai ngày tiếp theo, Giang Diệu đều ở đồn cảnh sát.