Quyển 1 – Chương 27: Thay đổi

Sáng sớm Chủ Nhật, Giang Nhất Hoán đã đưa con trai cho Ôn Lĩnh Tây.

Hôm nay Giang Diệu mặc một cái áo hoodie màu xanh dương. Quần jean, giày thể thao màu trắng, nhìn qua trông giống một sinh viên bình thường cuối tuần đi giải sầu với bạn bè.

Cậu không có ba lô.

Ôn Lĩnh Tây nghiêng đầu, nhìn Giang Diệu đang ngồi ở ghế phụ lái. Trong lòng có chút sáp mà nghĩ:

Nếu mẹ cậu ấy vẫn còn, nhất định sẽ mang cho cậu một ba lô toàn là đồ ăn vặt đi.

Kế hoạch của Ôn Lĩnh Tây là đi Giang Diệu đi sở thú chơi.

Khung cảnh sở thú nhẹ nhàng, hoạt bát, hơn nữa hôm nay thời tiết rất tốt, là một ngày đẹp thích hợp để đi du lịch. Ôn Lĩnh Tây hi vọng trong khung cảnh tự nhiên, rộng mở, nói chuyênn cùng với nhân cách phụ kia.

Thật sự mà nói, đơn thuần dẫn Giang Diệu ra ngoài chơi, thả lỏng chút cững được.

Hơn nữa sở thú có viện côn trùng, Giang Diệu thích.

Chủ nhật sở thú biển ngưòi tấp nập. Ôn Lĩnh Tây rất lâu mới tìm được chỗ đỗ xe.

Nhưng xem kỹ Giang Diệu mới được.

Mặc dù khi Ôn Lĩnh Tây mua vé, đều để mắt nhìn chằm chằm người bên cạnh, sợ không chú ý một cái, Giang Diệu sẽ đi lạc mất.

Quả nhiên sở thú náo nhiệt như trong tưởng tượng. Nghỉ ngơi cuối tuần, thời tiết lại tốt, các phụ huynh đều sẽ dắt các bạn nhỏ đến chơi.

Sư tử hổ voi gấu, luôn là những loài động vật được bạn nhỏ yêu thích, bên rào chắn sớm đã tụ tập rất nhiều người lớn, trẻ nhỏ.

Ôn Lĩnh Tây dẫn Giang Diệu đứng xa xa bên ngoài vòng vây, dẫm lên bồn hoa bên cạnh, nhón chân xem.

Thỉnh thoảng có người có ý đồ cho gấu ăn, rất nhanh liền bị nhân viên công tác ngăn lại.

Nhưng con gấu đó dường như đã hình thành thói quen nhận thức ăn, các du khách chỉ cần làm ra tư thế ném thức ăn, gấu liền bắt đầu đứng dậy chắp tay thi lễ, chọc đến người lớn, trẻ em cười vang.

Ôn Lĩnh Tây nhớ rõ bản thán cùng với phụ huynh đến sở thú khi còn nhỏ, gấu cũng sẽ như vậy đứng thẳng dậy cúi chào. Hồi tưởng lại thơ ấu, Ôn Lĩnh Tây không khỏi cười.

Quay đầu nhìn Giang Diệu, dượng như đối với động vật loại lớn này không mấy hứng thú.

Ôn Lĩnh Tây lại dẫn Giang Diệu đến khu vực động vật loại nhỏ.

Ngàn lần không ngờ tới, lần này Giang Diệu biểu hiện càng mãnh liệt, phản cảm...

Sau khi cậu nhìn những con thỏ, dê nhỏ, gương mặt trắng bệch cả người phát run.

Sao lại sợ?

Ôn Lĩnh Tây cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Cậu ghét động vật có vυ" sao?

Ôn Lĩnh Tây đành phải chạy thật nhanh dẫn cậu rời đi khu động vật có vυ" đến thẳng đến viện côn trùng.

Đến đây, Giang Diệu lại biểu hiện phản ứng bình thường.

Cậu xem đến mê mẩn.

Côn trùng trong viện thật sự yên tĩnh. Đại khái là các bạn nhỏ đều sợ sâu, cho nên người ở đều không nhiều lắm.

Đại đa số côn trung đều sợ sáng, bởi vậy ánh sáng trong viện rất tối. Chỉ đến gần chỗ pha lê để lại chút đèn tiện du khách tới xem.

Giang Diệu ở bên cạnh pha lê, mở to hai mắt, nhìn theo đám côn trừng.

Bộ dạng của một con đang như đang chờ đợi cơ hội

"Sao cậy lại thích côn trùng." Ôn Lĩnh Tây nhịn không được tò mò.