Quyển 1 – Chương 28: Thay đổi

Giang Diệu không trả lời anh. Đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

Ôn Lĩnh Tây vì thế không quấy rầy, mặc kệ cậu bé này xem côn trùng mà cậu thích nhất.

Bệnh nhận bệnh tự kỷ thường sẽ có bản khắc ý thức hành vi, bọn họ sẽ cố chấp lặp laii một sự kiện nào đó, không ngừng nghỉ, không mệt mỏi.

Mà ý thức hành vi của Giang Diệu, chính là xem côn trùng bò tới bò lui.

Nghe nói cậu còn nhỏ đã thích quan sát kiến, có thể ngồi xổm trong viện xem kiến ăn, khuân vác đồ vật, xem một buổi trưa đều không mệt nghỉ.

Con kiến còn tốt, tương đối không xong, Giang Diệu đối với côn trùng có tính công kích như con rết, con nhện cũng có hứng thú như vậy. Thậm chí bởi vì nhịn không được duỗi tay chạm vào mà bị cắn thương.

Cũng may viện côn trùng sẽ dùng thủy tinh ngăn chặn côn trùng cùng du khách. Ở chỗ này Giang Diệu có thể yên tâm dũng cảm làm việc cậu thích, dán mắt vào thủy tinh cẩn thận quan sát.

Sau khi đi vào khu động vật đốt sống, du khách chung quanh ngày càng ít đi. Khắp khu vực càng thêm u ám sâu thẳm.

Khu động vật có đốt, chủ yếu là các con giun.

Đủ loại giun, sinh hoạt ở dưới bùn sa ướŧ áŧ hoặc là nước cạn. Giang Diệu đang nỗ lực tìm kiếm có con giun đầu ngoi đầu lên.

Bộ dạng cậu nhìn qua trông thật thả lỏng.

Ôn Lĩnh Tây cảm thấy là thời điểm đi vào vấn đề chính.

"Giang Diệu." Ôn Lĩnh Tây nhẹ giọng nói: "Cậu có chuyện muốn nói với tôi không?"

"...?" Giang Diệu quay đầu lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng nâng lên, nhìn anh.

Hồi lâu.

"...Cảm ơn?" Giang Diệu nghi hoặc một lúc lâu, lên tiếng thử.

"Không phải chuyện này." Ôn Lĩnh Tây dở khóc dở cười. Anh thở dài, duỗi tay xoa xoa tóc của Giang Diệu.

Giang Diệu cũng không có tránh né.

Ôn Lĩnh Tây nói: "Cậu không ghét bị người khác sờ đầu, đúng không?"

"Ừm." Giang Diệu thật sự nghiêm túc trả lời: "Tôi không ghét."

"Vậy sao, khi tôi tắm cho cậu, cậu sẽ không cho tôi chạm vào người?" Ôn Lĩnh Tây thong thả mà dùng từ châm chước, anh không muốn dọa Giang Diệu, nhưng anh muốn biết chân tướng.

Biết rõ chân tướng, mới có thể thật sự giúp Giang Diệu.

"Khi cậu ở nhà, không phải mẹ giúp cậu tắm sao?" Ôn Lĩnh Tây hỏi.

Giang Diệu nhìn chằm chằm anh. Tựa hồ đang nỗ lực hiểu lời nói của Giang Diệu.

Sau một lúc lâu, Giang Diệu nói: "Bởi vì tôi là người trưởng thành rồi."

Ôn Lĩnh Tây ngẩn ra.

Giang Diệu nói xong một câu liền tạm dừng một chút, tốc độ rất chậm, rất nhu noãn.

"Tôi là người trưởng thành rồi. Cho nên tôi không cần anh tắm giúp. Anh cũng không nên cởϊ qυầи áo của tôi."

Đây là câu trả lời ngoài dự kiến của Ôn Lĩnh Tây.

Không phải câu trả lời này có vấn đề gì. Ngược lại nguyên nhân là vì câu trả lời này không chê vào đâu được, mới làm cho Ôn Lĩnh Tây chấn động.

Vốn dĩ anh cho rằng Giang Diệu sẽ nói "Bởi vì mẹ nói không cho người xa lạ đυ.ng vào tôi." hay là "Bởi vì tôi không thích người khác chạm vào tôi.".

Nhưng mà Giang Diệu lại nói "bởi vì tôi là người trưởng thành rồi".

Ôn Lĩnh Tây nhạy bén mà nhận thấy, những lời này là nhân cách phụ của Giang Diệu nói.

Cho nên cậu ấy mới có thể nói một câu như vậy. Cậu ấy đang thuật lại lời nói của nhân cách phụ.

Năm nay Giang Diệu đã hai mươi mốt tuổi.

Nhưng bởi vì bệnh tử kỷ và cùng chướng ngại giao tiếp xã hội, mọi người xung quanh cậu không tự chủ được xem cậu như một đứa trẻ.

Ôn Lĩnh Tây cùng Từ Tĩnh Nhàm cũng không ngoại lệ.