Chương 3: Vì ta không có đạo đức

Chờ một lát, đồ đạc của nhà Quách thẩm cũng đã thu dọn xong.

Quách thẩm nhìn chiếc xe đẩy nhỏ bên cạnh Tào Thanh Táo, bước tới bế Đào Thanh La lên: "Thanh Táo, A La đi cùng ta trên xe lừa nhé, như vậy con cũng đỡ đẩy xe hơn!"

Đào Thanh Táo rất ngại, nhưng cũng không từ chối, dù sao có thể giảm bớt trọng lượng thì nàng cũng có thể đẩy xe thêm một đoạn đường.

Dù sao cũng nợ Quách thẩm cũng không đáng kể.

Tuy nhiên, Quách thẩm vừa đặt Thanh La lên xe lừa, Đào Thanh Táo đã nghe thấy một loạt tiếng chửi rủa vô cùng khó nghe từ trong xe lừa vọng ra.

"Cái đồ ôn dịch! Ngươi ôm cái đồ bỏ đi của Đào gia này lên đây làm gì? Chốc nữa cho tiểu thúc ngươi ngồi chỗ nào?"

"Nương, Đào gia A La mới 4 tuổi, còn nhỏ hơn Đại Nha nhà mình 2 tuổi, làm sao đi được đường xa như vậy chứ, nương..." Quách thẩm mềm giọng nài nỉ mẹ chồng.

"Nương cái gì mà nương, ngươi còn lải nhải nữa ta cho Đại Nha xuống đi bộ! Một con bồi thường tiền còn muốn chiếm chỗ của Nhị nhi ta! Phi!"

Nghe đến đây, Đào Thanh Táo cơ bản cũng đã hiểu rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Thanh Châu đỏ bừng, mím chặt môi.

Đào Thanh Táo bước nhanh lên trước, từ trên tay Quách thẩm tiếp nhận tiểu muội: "Thẩm, lòng tốt của thẩm ta ghi nhận, A La nhỏ bé, không sao đâu! Ta có thể đẩy..."

Sắc mặt Quách thẩm lúc đỏ lúc trắng, sau một lúc lâu mới thở dài: "Haiz, khổ ngươi rồi Thanh Táo! Một hồi ngươi liền theo sát phía sau xe lừa hiểu không, đừng để mất dấu! Nếu có chuyện gì con liền lớn tiếng gọi thẩm?

"Ai! Đa tạ thẩm." Đào Thanh Táo đáp, sau đó ôm tiểu muội đi tới bên cạnh xe đẩy nhà mình.

Đào Thanh La ở trong lòng tỷ tỷ ỉu xìu, bĩu môi: "Đại tỷ, muội không ngồi xe lừa, cũng không ngồi xe đẩy, muội tự mình đi bộ!"

Đào Thanh Táo đành phải đặt muội muội xuống đất, nhẹ giọng dỗ dành: "Được! A La của chúng ta lợi hại nhất, đi mệt nhớ nói cho đại tỷ nha."

Đến khi xe lừa của Quách thẩm đi đến phía trước, sau khi trượng phu cùng công công đẩy xe đẩy cũng đi qua, Đào Thanh Táo mới vịn xe đẩy nhà mình đi theo.

Đào Thanh Châu thì một tay giúp đại tỷ vịn tay lái xe, một tay nắm chặt tiểu muội.

Mới bắt đầu hai canh giờ, Đào Thanh Táo cảm thấy tạm được, tuy trên xe chở không ít đồ, nhưng dù sao cũng là xe ba bánh, không cần dùng sức quá nhiều.

Dần dần, mặt trời càng lên cao, nhiệt độ cũng càng tăng, tỷ đệ muội ba người đều đổ mồ hôi đầm đìa.

Lúc này, đoàn người đã ra khỏi thị trấn, đi trên con đường quan lộ, người trên đường cũng dần dần đông đúc hơn.

Một số người ăn mặc còn khá chỉnh tề, trên người bao lớn bao nhỏ mang theo người nhà, thỉnh thoảng lại phàn nàn vài câu với người đi cùng, nhìn là biết mới từ thôn trấn gần đây vừa lên đường.

Có một số thì ăn mặc rách nát, xiêm y trên người đều từng sợi từng sợi rách nát thành vải vóc. Xanh xao vàng vọt, hốc mắt lõm như một bộ xương khô, miệng cũng rạn nứt dữ dội.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chết lặng, trong mắt bọn họ chỉ toàn là sự tuyệt vọng về cuộc sống.

Nhưng có một gia đình ngoại lệ, bọn họ là một nhóm gồm bốn người, hai nam hai nữ, nhìn qua có vẻ như là một cặp vợ chồng cùng hai con.

Mặc dù cũng gầy gò, xanh xao, mặc xiêm y rách rưới, nhưng đôi mắt đυ.c ngầu của bọn họ luôn đảo quanh tứ phía, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ, mím môi, lẩm bẩm vài câu không nghe rõ.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao cạo xương của người nhà này đang nhìn mình từ trên xuống dưới, Đào Thanh Táo theo bản năng muốn tránh xa bọn họ.

Vì vậy, nàng cố nén cơn đau nhức ở cổ tay, vịn xe đẩy đẩy nhanh tốc độ đi về phía trước.

Mãi cho đến khi sát bên xe lừa nhà Quách thẩm, nàng mới có lòng dạ thanh thản thả chậm bước chân quan sát cảnh vật hai bên đường quan.

Chỉ thấy một mảnh rừng cây kia, lá cây đều rụng chỉ còn lại có cán trụi lủi.

Nhìn qua một lượt, nhưng không thể tìm thấy một dấu vết của màu xanh lá cây, ngay cả cỏ trên mặt đất cùng đều khô vàng.

Nàng thở dài, ngẩng đầu nhìn mặt trời càng ngày càng gay gắt, lau mồ hôi cho đệ đệ đang đỏ mặt đứng cạnh.

Lại đi không quá nửa canh giờ nữa, xe lừa nhà Quách thẩm dừng lại dưới gốc cây đại thụ ven đường.

Quách thẩm bế nhi tử đang khóc nức nở từ trên xe xuống, mẹ chồng bà ấy thì mắng chửi đĩnh đạc đi theo phía sau.

"Thanh táo, chúng ta nghỉ ở đây một canh giờ rồi hãy đi tiếp, cái nắng quỷ quái này muốn phơi chết người!" Quách thẩm ôm Tiểu Bảo đi tới.

Đào Thanh Táo liên tục gật đầu: "Thẩm, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến nơi không bị hạn hán ạ?"

"Nam nhân của ta nói còn phải đi năm sáu ngày mới có thể đến thị trấn tiếp theo, cũng không biết bên đó có bị thiên tai hay không."

"Ai, Tiểu Bảo ở trong xe ngựa buồn bực khóc ròng! Thật là nghiệp chướng..."

Nói xong, Quách thẩm quay về.

Đào Thanh Táo đẩy xe dựa vào bên cạnh cây, ôm tiểu muội từ trên xe xuống, lau mồ hôi cho cô bé.

Sau đó, nàng ngồi phịch xuống đất, lấy tay ra sức quạt gió.

Nghỉ ngơi một lúc lấy lại sức, lại đứng lên tìm một tảng đá lớn tương đối bằng phẳng, để đệ đệ muội muội ngồi lên.

Sau đó, nàng lén lút lấy 4 quả trứng gà luộc và cơm nắm còn lại trong túi vải ra, ba người ăn cùng với nước, nếu không ăn sẽ hỏng.

Theo thường lệ, nàng sẽ để lại nữa nắm cơm, ngâm nước cho Hoa Hoa ăn.

Tuy nhiên, Đào Thanh Táo để lại tâm nhãn, khi cho Hoa Hoa ăn, nàng cũng không để những người bên ngoài nhìn thấy.

Suy cho cùng, vào thời điểm này, mọi người đều ăn không đủ no, lại còn cho mèo ăn, cũng không được để cho người ta cho rằng nàng là địa chủ lão tài.

Ai ngờ, Đào Thanh Táo vừa cảm thán về sự thông minh của mình, thì giây tiếp theo đứng dậy đã ngớ ngẩn.

Trong khu rừng, hai nam nhân và hai nữ nhân kia ánh mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Đào Thanh Táo còn chưa kịp giấu Hoa Hoa thì người nhà kia đã quỳ sụp xuống trước mặt nàng!

"Cô nương hãy phát lòng thiện tâm đi! Một nhà chúng ta đã ba ngày không ăn gì rồi! Vừa nhìn là biết cô nương là người tốt bụng, lão bà tử này mới cầu xin cô nương!" Phụ nhân dẫn đầu gào khóc.

Đào Thanh Táo sợ hãi đến ngây người, nàng chưa bao giờ gặp phải trận chiến này!

Sau đó mới phản ứng lại, đây chẳng phải là kiểu đạo đức bắt cóc sao?

"Vậy thì thật ngại quá, bà không thể bắt cóc được ta, vì ta không có đạo đức."

"Vị thẩm tử này, ngươi cũng nhìn thấy đấy, nhà chúng ta cũng chẳng có gì nhiều, thức ăn mang theo cũng không đủ cho bản thân, ngươi mau đứng dậy đi!"

Thấy Đào Thanh Táo nói vậy, bà ta dường như không hề bất ngờ, tiếp tục gào khóc, hai tay quỳ sụp xuống đất, tiểu cô nương bên cạnh cũng ngất xỉu theo tiếng kêu.

"Cô nương tuổi còn nhỏ, sao lại có thể nhẫn tâm như vậy! Không vì mình tích đức, cũng phải tích đức cho tiểu đệ tiểu muội nhà ngươi chứ! Đây là muốn ép chết nữ nhi của ta! Ô ô..." Bà ta vừa khóc lóc, vừa lau nước mũi vào thân cây.

Đào Thanh Táo nhìn mà tóc gáy dựng thẳng, ớn lạnh toàn thân!

Ha ha, mềm không được thì chơi cứng à?

Chính là khi dễ nhà mình không có người lớn hả? Ngay lập tức, hai tay nàng chống nạnh, bắt đầu phản ứng!

"Ngươi nói thế là có ý gì? Người ta không biết còn tưởng chúng ta nợ ngươi ấy! Ai đi chạy nạn cũng đều khó khăn, nếu ai cũng như ngươi, tùy tiện quỳ xuống nhà người khác là có thể xin được đồ ăn, vậy ta đây dắt theo đệ đệ muội muội đi khắp nơi quỳ lạy! Còn chạy nạn gì nữa?" Đào Thanh Táo tức đến mức sắp nứt ra!

Lời này vừa nói ra, quần chúng vây xem nhao nhao phụ họa, có người còn trực tiếp mắng cả nhà kia là không biết xấu hổ, bắt nạt hài tử!

Thấy vậy, bà ta lườm nguýt sang nam nhân nhà mình.

Ngay lập tức, tên nam nhân kia tỏ ra phẫn nộ, một bước chạy lên phía trước, chỉ vào Hoa Hoa trên xe đẩy sau lưng Đào Thanh Táo.

"Tiểu cô nương này rõ ràng là đã hư hỏng đến tận tâm can! Lòng dạ sắt đá! Thà lấy thức ăn cho mèo ăn còn không chịu cứu khuê nữ nhà ta!"

"Ông trời ơi! Mở mắt ra nhìn đi. . . Tuổi nhỏ mà sao lại có thể nhẫn tàn đến vậy!"

Dân chúng hiếu kỳ vây quanh bỗng nhiên náo động, nhao nhao chen về phía trước, muốn xem trên xe đẩy có phải có mèo hay không.

"Tiểu cô nương! Đây là ngươi không đúng! Sao có thể lãng phí lương thực như vậy!"

"Đúng vậy! Một miếng thức ăn có thể cứu được một mạng người! Vậy mà ngươi lại thà cho mèo ăn chứ không cứu người! Thật là nhẫn tâm!"

"Tuổi nhỏ mà đã nhẫn tâm như vậy! Không tích đức cho đệ muội, cẩn thận có mạng để ăn mà không có mạng để sống!"

Thấy những người này nói những lời càng ngày càng khó nghe, Đào Thanh Châu xông đến trước mặt tỷ tỷ và muội muội, che chở bọn họ ở phía sau.

Đào Thanh Táo đưa tay vỗ nhẹ lên người đệ đệ đang căng thẳng, ra hiệu cho đệ đệ đừng lo lắng.

Sau đó, nàng bước lên một bước, khom người bế bổng muội muội.

Thanh La bị cảnh tượng này dọa choáng váng, mãi đến khi tỷ tỷ ôm lấy, cô bé mới bừng tỉnh, òa khóc nức nở, vừa khóc vừa nấc lên nói sợ.

Đào Thanh Táo đau lòng vừa vỗ nhẹ muội muội, nghẹn ngào nói: "Không giấu gì mọi người, trưởng bối duy nhất trong nhà ta mấy ngày hôm trước vừa đi."

Nói xong còn hung hăng hít mũi, một chuỗi nước mắt rơi xuống, nhìn rất là vô tội lại đáng thương: "Ấu muội nhà ta tuổi còn nhỏ, hàng đêm gặp ác mộng, mỗi lần luôn khóc nháo tỉnh lại, có đôi khi còn có thể kinh quyết, cũng chỉ có ôm nãi nãi nuôi mèo già mới có thể ngủ yên giấc."

Trùng hợp vừa mới nói xong, Đào Thanh La đang nằm trong lòng tỷ tỷ bỗng khóc to hơn, liên tục gọi nãi nãi!

Đào Thanh Táo đau lòng vuốt ve lưng muội muội, mắt đỏ hoe, vừa nức nở vừa nói tiếp: "Ta cũng chẳng còn cách nào, đành phải chia một nửa khẩu phần của mình cho mèo. Nếu không, tiểu muội này của ta sợ là... ô ô ô..."

Nói xong câu này, hai tỷ muội ôm nhau nức nở, Đào Thanh Châu bên cạnh cũng rưng rưng, tay gắt gao nắm góc áo đại tỷ nhà mình.

Nhìn cảnh tượng này, quả thực rất đáng thương, một ít phụ nhân mềm lòng đã sớm bắt đầu lau nước mắt.

Thậm chí một số thím bế con đã khóc nức nở, miệng liên tục gọi "thương quá".

Một bà lão lớn tuổi mặt hiền hậu bước lên phía trước hung hăng nhìn chằm chằm vào gia đình đang co rúm lại.

Bà ấy nhận lấy Đào Thanh La từ tay Đào Thanh Táo, vừa dỗ dành vừa nhẹ nhàng vỗ về.

Lúc này, Đào Thanh Táo lau nước mắt, thừa dịp mọi người đang tập trung vào mình, cố ý dùng ngón tay chỉ vào xe lừa nhà Quách thẩm bên cạnh.

"Dọc theo đường đi may mắn là tộc thân chiếu cố, bằng không tỷ đệ muội ba người nhà ta cũng là chết đói."

Còn phía bên kia, Quách thẩm đang ở trong xe lừa cho Tiểu Bảo ăn xong, đang muốn xuống xe hoạt động một chút, thoáng cái liền nghe được lời Đào Thanh Táo nói.

Thấy nhiều người vây quanh tỷ đệ muội Đào gia như vậy, bà ấy lập tức tiến lên, miệng còn hô to: "Làm gì vậy? Bắt nạt trẻ con à?"

"Đừng tưởng rằng tỷ đệ muội bọn họ tuổi còn nhỏ muốn khi dễ là khi dễ, cho là Quách Xuân Nương ta chết rồi đúng không!"

Quách thẩm vừa hô vừa chen vào trong đám người, một tay ôm Thanh La vào trong lòng mình, gắt gao che chở ba người tỷ đệ muội.

Đợi bà bà kia kể lại chuyện vừa mới xảy ra, Quách thẩm mắng đến nước miếng tung tóe, mắng cho người một nhà kia đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hận không thể cúi đầu xuống đũng quần.

Trượng phu và cha chồng Quách thẩm, nghe tiếng mang theo cuốc và dao đốn củi chen vào.

Một nhà kia sợ hãi run rẩy, vội vàng tìm đường bỏ chạy.

Đêm hôm đó, Đào Thanh Táo nằm trên tảng đá lớn, lòng vẫn còn sợ hãi.

Quả nhiên! Tiểu thuyết không lừa nàng!

Vẫn nên cẩn thận hơn một chút. Sau này ban ngày cố gắng không cho Hoa Hoa ăn, ban đêm lén cho Hoa Hoa ăn.

Nghĩ xong những chuyện lộn xộn này, Đào Thanh Táo lại bắt đầu nhớ điện thoại, coca cola, bún ốc.

Đi cả ngày đường, nếu được uống một ngụm coca cola lạnh, thật là cảm động đến phát khóc!

Vừa oán giận xong, Đào Thanh Táo đột nhiên cảm thấy tay mình nặng trĩu, hình như là một chai nhựa hơi lạnh...

Chết tiệt! Coca cola? ?