Chương 2: Đi phương xa tìm nhà mới

Bọn họ đã chuẩn bị gần xong thức ăn cho chuyến đi, phần còn lại là nước.

Trời hạn hán đã kéo dài vài tháng nay, e rằng trên đường đi bọn họ sẽ không tìm thấy nước uống trong một thời gian ngắn. Do đó, bọn họ cần mang theo nhiều nước càng tốt!

Trải bánh bột ngô và cơm nắm ra phơi, tỷ đệ hai người lại bận rộn tìm kiếm những ống tre trong nhà.

Bọn họ lục tung cả nhà mới tìm được mười mấy ống tre nhỏ, mỗi ống chỉ khoảng 500 ml. Đây là những ống tre mà cha của bọn họ đã làm trước đây để đi xa!

Dựa vào trí nhớ, Đào Thanh Táo tìm thấy một con dao đốn củi trong nhà kho. Sau khi dặn dò A Châu ở nhà trông coi, một mình nàng ra ngoài.

Nàng nhớ rằng ở phía đông đầu thôn, bên ngoài sân nhà trưởng thôn có một bụi tre. Không biết nó còn hay không?

Khoảng mười phút sau, Đào Thanh Táo đã đến phía sau nhà trưởng thôn.

Quả nhiên, là có bụi tre! Mặc dù lá đã rụng hết, chỉ còn lại những thân cây trơ trụi ...

Đào Thanh Táo chọn một cây có kích thước phù hợp, dùng dao đốn đến khi miệng tê rần mới đốn hạ được.

Về nhà, Đào Thanh Táo dùng dao đốn củi chặt cây tre thành từng đoạn, Thanh Châu thì ở một bên mài nhẵn lông ở chỗ đứt.

Sau đó, đến nhà kho tìm một cây cưa bị gỉ sét, cùng với một tấm ván gỗ không biết đã được cất giữ bao lâu, lại đi trong bếp tìm một khối than củi dài.

Ước lượng kích thước nắp ống tre, dùng than vẽ lên ván gỗ, rồi dùng cưa cắt ra.

Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, mới hoàn thành 10 ống tre có dung tích khoảng 700 ml.

"Đại tỷ, ngoài đồ ăn và nước uống, chúng ta còn phải mang theo vài bộ xiêm y nữa, phải không ạ?" Đào Thanh Châu mệt mỏi ngồi xuống ghế lau mồ hôi.

Đào Thanh Táo suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mỗi người mang theo một bộ xiêm y là đủ, nhiều hơn cũng không mang theo được. Còn phải mang theo một cái chăn mỏng và một cái chiếu nữa."

Nói xong, tỷ đệ hai người liền vào gian phòng ngủ, Tiểu Thanh La đã ở trên kháng ngủ khò khò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Sau khi thu dọn xiêm y và chăn màn, Đào Thanh Táo dựa vào trí nhớ tìm được nơi nãi nãi cất bạc. Nàng đếm, tổng cộng có 3 lượng bạc và hơn 500 văn tiền.

Theo giá cả thời đại này, một đấu gạo khoảng 40 văn, gạo lứt dưới 30 văn, một cân thịt khoảng 15 văn. Nếu không có thiên tai làm giá cả tăng vọt, thì chi tiêu tiết kiệm, số bạc này có thể đủ cho tỷ đệ muội ba người sống trong một năm.

"Đại tỷ, mang theo thảo dược không? Tỷ đã nói trước đây..." Thanh Châu nhìn đại tỷ đang ngẩn ngơ nhìn bạc, không nhịn được hỏi.

"Thảo dược? À đúng rồi! Mang! Đương nhiên phải mang theo! Thiếu chút nữa tỷ tỷ đã quên, nhờ có A Châu nhắc nhở." Đào Thanh Táo xoa đầu Thanh Châu, đứng dậy đi về gian phòng phía tây nơi nãi nãi cất giữ thảo dược.

Đào Thanh Táo lật xem những loại thảo dược đã được phơi khô, đây đều là những thứ nguyên thân tự mình lên núi hái trước khi hạn hán xảy ra.

Đa phần là những loại thảo dược phổ biến ở nông thôn như hạ khô thảo, cùng với bạc hà dại, kim ngân hoa các loại. Đào Thanh Táo tìm một cái hộp gỗ, cẩn thận cho thảo dược vào trong.

Mặc dù đều là những loại thảo dược thông thường, nhưng đến lúc quan trọng có thể cứu mạng người. Đặc biệt là trong thời đại thiếu thốn vật tư này, có nhiều thuốc hơn vẫn tốt hơn!

Bận rộn đến giờ, mặt trời bên ngoài đã gần như lặn hẳn.

Đào Thanh Táo dắt theo đệ đệ muội muội đi vào bếp, lấy ba quả trứng gà, dùng phần dầu hạt cải còn lại chiên thành những bông hoa trứng vàng ươm, sau đó cho thêm hai muỗng nước, lấy bốn nắm cơm vo tròn cho vào.

Nấu thành món canh cơm trứng thơm ngon mềm mịn, Đào Thanh Táo múc canh ra ba cái bát, Thanh Châu nhanh nhẹn bưng lên bàn.

"Ngày mai, nhà chúng ta chính thức lên đường chạy nạn! Tối nay ăn ngon một chút ~ Chúc chúng ta một đường thuận lợi!"

Thanh Châu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gật đầu lia lịa, đợi tỷ tỷ nói xong mới bắt đầu cầm đũa ăn cơm.

Tiểu ăn vặt Thanh La chẳng nghe gì cả, chỉ mải mê dùng muỗng múc trứng hoa ăn.

Sau khi ăn xong, Đào Thanh Táo lau miệng, lau mặt cho muội muội, Thanh Châu thì nhanh nhẹn cầm bát đi vào bếp.

Không có nước rửa chân, tỷ đệ muội ba người chỉ lau mặt rồi nằm cạnh nhau trên kháng.

Đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên Quách Thẩm, hàng xóm bên cạnh, gõ cửa.

Đào Thanh Táo vừa mở cửa viện, Quách Thẩm đã nắm lấy tay nàng, mắt đỏ hoe, giọng nói còn mang theo một chút nghẹn ngào.

"Thanh Táo à, cũng may ngươi tỉnh rồi! Tạ ơn trời, Bồ Tát phù hộ!"

"Cả nhà ta sáng mai chuẩn bị lên đường chạy nạ. Đến lúc đó con dẫn theo đệ đệ muội muội đi cùng ta, trên đường có nhau cũng giúp đỡ đần lẫn nhau!

Chưa kịp để Đào Thanh Táo trả lời, Quách thẩm đã nhét vội vào tay nàng một gói đồ, rồi vội vã quay người đi về nhà.

Đào Thanh Táo đóng cửa, cài then cửa.

Đứng trong sân, nàng mở gói đồ ra, bên trong là từng chiếc bánh nướng nhỏ.

Đào Thanh Táo mượn ánh trăng lờ mờ đếm sơ qua, đại khái có chừng mười cái.

Cất gói đồ cẩn thận, Đào Thanh Táo lại nằm lên kháng, vuốt ve Hoa Hoa một cách lơ đễnh.

Đầu tiên, nàng cảm thán lòng nhiệt tình của Quách thẩm, ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng cho cuộc hành trình chạy nạn ngày mai, không biết có thể đến nơi an toàn hay không.

Sẽ ra sao nếu không có đủ thức ăn? Trong tiểu thuyết có viết về chuyện chạy nạn còn có cả ăn thịt trẻ con...

Thật là kinh khủng!

Lo âu không đến nửa khắc, Đào Thanh Táo lại bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Ít nhất, ít nhất bây giờ nàng đã có người thân mới, đệ đệ muội muội đều rất đáng yêu, nàng không còn là một mình nữa! Nếu nãi nãi biết được, chắc hẳn cũng sẽ rất an ủi!

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, xe đến chân núi ắt hẳn sẽ có đường!

Cười nhiều, vận may tự nhiên sẽ đến.

Đào Thanh Táo cố gắng tự an ủi mình, trong bóng tối nở một nụ cười ngốc nghếch.

Sau đó, một giây sau liền ôm Hoa Hoa ngáy ngủ thϊếp đi.

Tiểu đệ Đào Thanh Châu, vốn đang lo lắng trằn trọc trên kháng, sau khi nghe tiếng ngáy khe khẽ của tỷ tỷ, bỗng dưng cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.

Cẩn thận kéo chăn mỏng cho đại tỷ và tiểu muội, không lâu sau, cậu bé chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Đào Thanh Táo đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng đi vào bếp.

Đổ phần nước lắng một đêm vào nồi đun sôi, tiện tay cho nốt bảy quả trứng còn lại vào luộc.

Vừa đậy nắp nồi, Thanh Châu dụi mắt đi vào bếp, giọng còn khàn khàn: "Đại tỷ, để đệ nhóm lửa cho."

Đào Thanh Táo mỉm cười xoa đầu cậu bé: "Vất vả cho A Châu nhà ta rồi!"

Dọn dẹp chỗ trống, Đào Thanh Táo rảnh rỗi đi tìm mấy cái túi vải bố mà cha thường dùng khi đi xa, cho bánh phơi qua đêm vào, tổng cộng được hai túi to và ba túi nhỏ.

Cơm nắm còn lại định tìm lá to bọc lại, nhưng bên ngoài đến cây cũng khô héo, lấy đâu ra lá.

Chỉ còn cách cắt giấy dầu gói thuốc khi mua ở y quán thành từng miếng để gói cớm nắm.

Những thứ lặt vặt nhưng hữu ích còn lại như diêm, kéo, gáo múc nước,... Đào Thanh Táo đều cho vào túi vải.

Hộp thảo dược được để cùng với xiêm y và chăn màn.

Đồ phòng thân, con dao găm tìm được trong nhà mang theo bên mình, thêm một con dao phay và dao củi giấu trong xe.

Nhà cũng không có xe lừa xe bò, nồi sắt lớn dù thế nào cũng không thể mang theo, chỉ có thể mang theo hai cái nồi đất và bát gốm, biết đâu trên đường có thể nấu được chút gì đó.

Đào Thanh Táo cẩn thận xếp 17 ống nước vào trong chậu gỗ lớn dùng để phơi nước, sau đó đặt vào trong xe đẩy.

Đặt chen chúc bình gốm nhỏ và túi vải chứa các vật dụng, cũng như dao phay bên cạnh chậu gỗ, cuối cùng đậy một tấm ván gỗ lên trên.

Một bên ván gỗ được lót bằng xiêm y và chăn màn để muội muội ngồi lên.

Bên kia thì đặt hai túi bánh bột ngô cùng một túi cơm nắm và thịt xông khói, ba túi bánh bột ngô nhỏ mà Quách thẩm đưa tới được chia đều, sau đó Đào Thanh Táo đặt một ống tre vào mỗi túi, khi đó tỷ đệ muội ba người mỗi người sẽ đeo một túi.

Cái túi đựng bạc được Đào Thanh Táo cất trong cái túi bí mật do nàng tự may vào nữa đêm hôm qua.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Đào Thanh Châu đã đánh thức muội muội, tỷ đệ muội ba người mỗi người ăn một quả trứng gà luộc, Đào Thanh Táo ăn hai nắm cơm, Thanh Châu ăn một cái, Thanh La và Hoa Hoa cùng ăn một cái.

Lúc ăn cơm, Đào Thanh La nhìn chiếc xe đẩy chất đầy đồ hỏi Đào Thanh Táo: "Đại tỷ, đang đi ra ngoài sao?"

Đào Thanh Táo nuốt nốt miếng cơm nắm cuối cùng, xoa đầu muội muội trả lời: "Ừ! Chúng ta đi về phía Nam, nơi đó có rất nhiều nước trong các khe suối nhỏ!"

Nghe tỷ tỷ nói vậy, Đào Thanh La im lặng một lúc, cầm cơm nắm cũng không biết suy nghĩ điều gì.

Thấy vậy, Đào Thanh Táo đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Thanh La, nhẹ giọng hỏi: "A La có sợ không?"

Không ngờ Thanh La lập tức lắc đầu mạnh: "Không sợ! Có đại tỷ và nhị ca ở đây, A La không sợ!"

Rồi lại nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ, có phải chúng ta sẽ không bao giờ quay lại đây nữa không?"

Lời nói này khiến lòng Đào Thanh Táo rất buồn, nhưng lại không biết trả lời thế nào, chỉ có thể vuốt ve đầu tiểu muội.

Vừa ăn cơm xong, chợt nghe thấy tiếng Quách thẩm ở bên cạnh gọi.

Đào Thanh Táo vội vàng đáp lời, rồi vội vàng nhìn quanh mấy gian phòng, trong lòng thầm nghĩ còn thiếu gì không.

Kiểm tra xong, Đào Thanh Táo ôm Hoa Hoa lên xe đẩy nhỏ, sau đó đẩy ra sân, đóng cửa nhà lại.

Đẩy xe đi ra khỏi sân, khi đến cửa chính, tỷ đệ muội ba người không hẹn mà cùng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại ngôi nhà chứa đựng vô số ký ức.

Đào Thanh Táo như cảm nhận được sự lưu luyến bản năng của cỗ thân thể này, lòng nặng trĩu, bỗng dưng đỏ bừng cả mắt.

Cuối cùng khi đóng cửa sân lại, Đào Thanh Táo nghe thấy Thanh La nhỏ giọng nói một câu: "Nãi nãi, tạm biệt."

Thanh Châu ở bên cạnh nước mắt tuôn rơi, khẽ khàng hít mũi.

Đào Thanh Táo giơ tay lau nước mắt, thầm nói trong lòng: "Nãi nãi, tạm biệt."

Lời này vừa dành cho nãi nãi trong căn nhà này, cũng vừa dành cho nãi nãi của chính mình.

Từ nay về sau, bọn họ sẽ rời xa nhà cửa, đi đến phương xa tìm kiếm một mái ấm mới.

Đào Thanh Táo dừng xe đẩy ở cửa chính, đợi một nhà Quách thẩm đang chất đồ lên xe lừa.

Hai tay nàng nắm chặt đệ đệ và muội muội.