Chương 41

Chúc Viêm ở nhà mình bị đại bá phụ cùng đại bá mẫu lải nhải nói, bắt đầu suy nghĩ đến nước suối trên tay mình, hiện tại tác dụng của nước suối hắn còn chưa hoàn toàn khai phá ra, nhưng hắn duy nhất có thể xác định chính là nước suối của mình có thể xúc tiến thực vật sinh trưởng phát dục, vậy hắn có thể dùng nước suối để phát tán hạt giống đậu nành hay không?

Ở trong trí nhớ của Chúc Viêm, nơi hắn sinh hoạt giống như còn chưa có người đề cập đến hạt đậu nành hoặc giá đậu, hắn hoàn toàn có thể kiếm trước một phen khi mọi người còn chưa phát hiện ra giá đậu.

Đầu Chúc lão thái thái kia thấy Chúc Viêm trầm mặc, tưởng bị con trai và con dâu cả nhà mình làm phiền, vì vậy nàng đối với hai vợ chồng trước mặt còn đang tranh luận không thôi hô:

- Được rồi, hai người đều là người làm cha mẹ chồng, sao còn ồn ào đi? Ta ở đây nói cho các ngươi biết, chúng ta có thể có ngày hôm nay không phải là vì nước giếng, cũng không phải phúc khí của ai, dựa vào là A Viêm nhà ta và phu lang của hắn, nếu không phải vợ chồng người ta nghiên cứu ra bột mì, nước giếng này có ngọt đến đâu thì có ích gì? Nếu không phải trong nhà có đậu phụ trúc, cho dù ai phúc khí tận trời, không làm gì thì sao có thể có tác dụng gì được chứ?

Chúc lão thái thái nói thành công làm Chúc lão đại và Bạch Trân an tĩnh lại, Bạch Trân cúi đầu thầm nghĩ một trận, phát hiện lời của bà bà nhà mình hoàn toàn không có bất kỳ tật xấu nào, vì vậy nàng mở lời nói:

- Mẹ nói không sai, A Viêm và Viên Tiêu kia giếng kia hữu dụng hơn, là ta hồ đồ trước.

Chúc lão đại bên cạnh cũng đi theo nói:

- Mẹ nói cái này ta tin, hiện tại ta vừa đi ra ngoài người khác đều khen ta có một đại tôn tử biết kiếm tiền, các ngươi không biết hiện tại có bao nhiêu người ghen tị với ta sao.

Chúc lão thái thái thấy người trong nhà nghĩ thông suốt, ngẩng đầu nhìn sân nhà mình, trong mắt có mấy phần không tha, nàng còn nói thêm với mọi người:

- Nhưng cũng đừng tức giận, sau này chúng ta tuy ở trên trấn, nhưng ruộng đậu và nhà ở trong nhà đều không thể bị mất, hiện tại chúng ta dùng đậu càng ngày càng nhiều, sau này còn phải dựa vào đó để chống đỡ đó.

Chuyện này, người của Chúc gia lại bắt đầu ngươi một lời ta một câu, giải thích, thương lượng xem sau này nên làm cái gì, cho đến khi ăn cơm chiều, mọi người lúc này mới ngừng nghỉ.

Cuối thu, trời bắt đầu vào đông nên đêm đi lại tới sớm hơn rất nhiều so với đêm hè, cơ hồ ăn cơm chiều trời đã tối đen, người trong nhà làm xong việc đều vào phòng riêng của mình, chỉ có Chúc Viêm hiện tại vẫn còn đang ở trong phòng bếp mân mê cái giá đậu của hắn.

Chúc Viêm chuẩn bị một số lượng vừa phải phân bón đậu nành và đậu xanh tiến hành rửa sạch, dùng số lượng vừa phải nước suối tiến hành ngâm, căn cứ kinh nghiệm trước kia, nước suối phun đậu xanh nhanh hơn nước giếng bình thường một ít.

Nửa đêm, khi Chúc Viêm trộm chuồn ra khỏi cửa phòng thì thân đậu cũng đã bị bong ra, sau đó chính là đem đậu nành và đậu xanh tách ra, dùng vải có thể che ánh sáng bọc lại, bỏ vào hai cái bồn gỗ nhỏ, tiến hành nẩy mầm.

Trong lúc nẩy mầm cũng có thể nhúng chút nước vào lá, cung cấp hơi nước cho cây đậu rất nhiều, có thể gia tăng thế phủ thí trọng lượng cho cây đậu, khi phát giá thời điểm, cây đậu càng bị đè, mầm nảy mầm sẽ càng thô tráng.

Cái này, Chúc Viêm an bài đậu tương đối tốt, coi như là trở về phòng, dù sao mình cũng là lén lút đi ra ngoài, nếu như bị Viên Tiêu đang ngủ phát hiện mình không thấy thì nhất định lại muốn tìm mình.

Vì thế, Chúc Viêm xoay người đang muốn rời khỏi thì nhìn thấy một người đứng ở cửa phòng bếp, hắn đang nhìn chăm chú vào người này chính là Viên Tiêu mà vừa rồi mình vẫn đang nhớ thương, Chúc Viêm bước nhanh đi lên trước, kéo Viên Tiêu vào phòng bếp, vuốt móng vuốt nhỏ lạnh lẽo của Viên Tiêu, tăng thêm ngữ khí nói:

- Ngươi đã đến rồi mà còn không vào phòng bếp, ngươi mặc một cái áo đơn đứng ở bên ngoài là làm cái gì vậy?

- Ta, ta xem A Viêm vẫn luôn ở trong phòng bếp mân mê đồ vật rất nghiêm túc, ta sợ ta đột nhiên tiến vào sẽ làm ngươi sợ.

Viên Tiêu tùy ý để Chúc Viêm che tay cho mình, thường thường dùng đôi mắt nhìn Chúc Viêm, khi Chúc Viêm nhìn về phía mình thì nở nụ cười xán lạn, ngay sau đó dán Chúc Viêm nói:

- Từ lúc mới vừa chạng vạng, ta đã phát hiện A Viêm đang mân mê đồ vật, không ngờ nửa đêm còn muốn mân mê, rốt cuộc là đồ vật gì làm A Viêm nhớ thương như vậy.

Chúc Viêm mơ hồ nghe ra ghen tuông từ trong lời nói của Viên Tiêu, sau khi hắn cởϊ áσ ngoài của mình ra, khoác lên người Viên Tiêu, sau đó cởi trần ướt thế bố nhàn nhạt giải thích:

- Ta đang suy nghĩ xem đậu này có thể nảy mầm thành đậu hạt, vậy hạt đậu nhỏ chưa thành hạt có phải cũng có thể ăn hay không?

- Hả?

Viên Tiêu cúi người dựa vào ánh nến trong phòng bếp, nghiêm túc nhìn chậu gỗ bị bọt nước làm cho đậu nành vừa béo vừa nhăn, mê mang nhìn Chúc Viêm:

- Ta thật đúng là chưa nghe nói qua ăn đậu nành như vậy, nhưng mà A Viêm muốn thử, chúng ta thử một lần.

Chúc Viêm ừm một tiếng, sau đó lại dùng vải ướt bọc nhóm đậu lại, sau khi hắn ngáp một cái liền ôm Viên Tiêu vào trong lòng, giúp Viên Tiêu xoa thắt lưng, nhẹ giọng hỏi:

- Mệt mỏi? Ta đưa ngươi về phòng ngủ.

- Ừm!

Viên Tiêu ôm Chúc Viêm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Viêm:



- A Viêm, ngươi còn cần ngươi nửa đêm lên xem những hạt đậu béo này không?

- Không cần, qua hai ngày nữa lại thấy bọn chúng có nảy mầm hay không là được rồi.

Chúc Viêm thổi ngọn nến, kéo tay Viên Tiêu, hai người cùng nhau vào trong phòng.

Bình thường đậu tương và đậu xanh ở mùa đông phát tán đậu yêu cầu bốn đến năm ngày, nhưng đậu của Chúc Viêm dưới nước suối của hắn làm dịu, hai ngày đã phát tán rồi.

Ngày này, giữa trưa, Chúc Viêm và người trong nhà đều từ trên trấn trở về, bắt đầu cùng Viên Tiêu ở phòng bếp phát hạt đậu tương và giá đỗ đã nấu sạch cho nhà mình.

Trong viện vẫn luôn Tôn Ngọc Trúc bồi Chúc Thiết Đản làm đũa trúc, thấy trong phòng bếp Chúc Viêm và Viên Tiêu bận rộn đến khí thế ngất trời, hắn không hề bồi Chúc Thiết Đản, ngược lại đi về phía phòng bếp, bái khung cửa phòng bếp, ngắm nhìn giá đậu trên bệ bếp, chợt trợn tròn đôi mắt:

- Cái này, đây là cái gì, nhìn thật giống như Thuỷ Linh.

- A Viêm quản nhà ta cái này gọi là đậu giá, đậu nành phao ra gọi là đậu tương mầm, đậu xanh phao ra gọi là giá đậu.

Viên Tiêu chỉ cần nhắc tới Chúc Viêm, thần thái nói chuyện kia đều mang theo kiêu ngạo.

Tôn Ngọc Trúc đã sớm biết Viên Tiêu đức hạnh như vậy, ngay cả gặp cũng không kinh ngạc nữa, lão chẳng hề để ý đi lên trước, vươn tay sờ soạng một phen đậu giá ướt nhẹp, chủ động nói:

- Đậu xanh này cũng phải véo cái đuôi sao?

- Ừm, A Viêm nhà ta nói, đều đến véo, nói như vậy thật ngon.

Ngoài miệng Viên Tiêu là nói chuyện với Tôn Ngọc Trúc, nhưng đôi mắt vẫn luôn ở trên người Chúc Viêm, trong ánh mắt tràn ngập sự yêu thương và hâm mộ.

- À.

Tôn Ngọc Trúc nhìn đôi mắt lấp lánh của Viên Tiêu, cố gắng nhịn cười lại một lần nữa chủ động đáp lời nói:

- Ta thấy các ngươi còn có những thứ đậu giá không véo đâu, ta tới giúp các ngươi đi!

Chúc Viêm vẫn luôn ở bên cạnh Viên Tiêu làm nền, sau khi Tôn Ngọc Trúc chủ động tiến vào hỗ trợ, lúc này mới nhìn về phía Chúc Thiết Đản đội mũ nhỏ trong viện đang không ngừng làm đũa, nói với Tôn Ngọc Trúc:

- Ngọc Trúc ca phu, Thiết Đản đường ca của ta, vậy ngươi không cần chiếu cố sao?

Tôn Ngọc Trúc trực tiếp khoát tay nói:

- Không có chuyện gì, ta bồi hắn đả toạ ở trong sân một canh giờ, Thiết Đản đường ca của ngươi tổng cộng đã nói với ta ba câu, ta trách bị đè nén, ta vẫn phải đi cùng các ngươi.

Chúc Viêm ở bên cạnh bĩu môi, nghĩ thầm Tôn Ngọc Trúc này thật sự không biết đủ, nếu như là trước kia, Thiết Đản đường ca của hắn ở trong sân làm việc một ngày cũng không mang theo nói một lời, hiện giờ một canh giờ nghẹn ra ba câu nói, đây không phải là yêu chân ái thì là cái gì?

Chúc Viêm phát hiện Tôn Ngọc Trúc đã xác định chắc chắn sẽ giúp bọn họ làm việc, hơn nữa trưởng bối trong nhà đều đi ra ngoài ai làm việc nấy, trong nhà hiện giờ chỉ còn lại có hai đối phu phu của bọn họ, hắn nghĩ nghĩ liền tìm Chúc Thiết Đản trò chuyện, xoay người làm cho Tôn Ngọc Trúc một chỗ, cười nói với Viên Tiêu và Tôn Ngọc Trúc:

- Hai ngươi véo, ta đi làm chiếc đũa cho Thiết Đản đường ca.

Chúc Viêm và Viên Tiêu trao đổi ánh mắt, sau đó ra khỏi phòng bếp và Chúc Thiết Đản cùng nhau làm cái đũa, làm thủ công cái đũa là Chúc lão thái thái đưa ra, trong nhà vì mở cửa hàng, gần đây không thiếu ngân lượng, Chúc lão thái thái ngày bình thường lại là người tiết kiệm, nàng thấy Thiết Đản tay nghề tốt, liền trực tiếp giao sống cho Thiết Đản, do đó tiết kiệm được một bút bạc.

- Thiết Đản đường ca, còn thừa bao nhiêu, ta sẽ giúp ngươi làm.

Chúc Viêm đi đến bên cạnh Chúc Thiết Đản, tìm một cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống.

Chúc Thiết Đản khi thấy Chúc Viêm ngồi ở bên cạnh mình, lúc này mới phát hiện Tôn Ngọc Trúc đã không còn nữa, duỗi cổ thăm hỏi trong sân một phen, cuối cùng dưới nhắc nhở của Chúc Viêm, nhìn thấy bóng dáng Tôn Ngọc Trúc trong phòng bếp, thở phào nhẹ nhõm, mới trả lời Chúc Viêm nói:

- Viêm đệ, sắp xong rồi, bà nội nói nhà chúng ta ít nhất phải mang lên mười lăm bàn, nàng làm cho ta hai mươi cái chén đũa, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, ngươi xem những thứ này làm được có được hay không?

Đừng nhìn Chúc Thiết Đản tính tình bình thường, nhưng cũng có ưu điểm, giống như chiếc đũa trúc được cắt chỉnh tề xử lý hoàn hảo, cùng thợ mộc của cửa hàng thợ mộc làm không kém bao nhiêu, Chúc Viêm vuốt mặt ngoài trơn nhẵn của chiếc đũa trúc, bỗng nhiên cảm thấy chiếc đũa này giống như còn khuyết điểm cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn Chúc Thiết Đản, hai tròng mắt lập loè tinh quang:

- Thiết Đản đường ca, không bằng chúng ta dùng đao khắc ra tiêu chí cửa hàng nhà chúng ta, như vậy đã có tiêu chí nhà chúng ta, còn có thể phòng ngừa chiếc đũa mốc meo, hiện giờ mùa đông lại nói, nếu như toàn bộ chiếc đũa mùa hè không thể đóng lại thì chiếc đũa sẽ mốc meo đến mọc lông.

Chúc Thiết Đản bừng tỉnh đại ngộ, a một tiếng:



- Ta nói chiếc đũa lung đẹp nhất là thiếu cái gì đó, thì ra là cái này, chiếc đũa lung này quả thật yêu cầu phải thông gió, Viêm đệ nhắc ta một tiếng.

Chúc Viêm và Chúc Thiết Đản lại nói hai câu, sau đó bắt đầu giúp Chúc Thiết Đản tiến hành điêu khắc chiếc đũa lung trong nhà, khi chiếc đũa lung được xử lý tốt, Viên Tiêu và Tôn Ngọc Trúc cũng đã vo sạch sẽ giá đậu.

Chúc Viêm làm xong việc lại đi theo Viên Tiêu vào phòng bếp, trong chậu gỗ phòng bếp đều là đậu giá đã được vo gạo rửa sạch, từng cây rau trong suốt, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu, các loại rau câu,

Đậu nành mầm so với đậu mầm còn lớn hơn rất nhiều, hơn nữa rễ cây cũng to hơn đậu mầm, cho nên thích hợp nấu canh và xào, cách làm bình thường là xào, bỏ hạt đậu nành vào trong nồi, nấu, sau đó cho thêm nước tương và muối vào gia vị, đậy nắp nồi nấu nước trong chốc lát là được.

So với đậu tương, giá đậu thì càng mềm càng mềm, tương đối thích hợp xào nhẹ hoặc là rau trộn, rau trộn giá đậu, cách làm càng đơn giản hơn, sau khi nước được nấu chín, sau đó dùng muối cùng muối cùng với dấm già tiến hành rau trộn, trong quá trình rau trộn có thể cho thêm vào số lượng vừa phải các loại rau dưa khác như ớt triều thiên, cà rốt, có thể tăng cao độ ngon của đồ ăn quấy lên.

Khi Chúc Viêm và Viên Tiêu nấu xong đồ ăn, Chúc lão thái thái và Bạch Trân và Xuân Nha cũng đã từ trên núi trở về, các nàng đi lên núi là vì thừa dịp trời còn chưa có tuyết rơi, lại nhặt chút mộc nhĩ trở về, để làm sau này mở cửa hàng dùng.

Chúc lão thái thái vừa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm xào rau khác biệt với ngày xưa, lúc này đã sắp vào đông rồi, không có thời gian rau dưa tươi ăn, loại rau dưa này thơm ngon này, làm cho cơn thèm thuồng trong bụng Chúc lão thái thái cũng nhanh chóng câu ra, nàng bước nhanh đi về phía phòng bếp, thấy người trong nhà đều vây quanh phòng bếp, nàng đã biết mùi thơm này khẳng định lại là cháu ngoan của nàng và cháu rể của nàng mân mê ra, vì vậy nàng cũng gia nhập đại đội vây xem.

Chúc Viêm thấy thế cũng không hề nhiều lời, trực tiếp theo Viên Tiêu ở dưới sự nhìn chăm chú của mọi người, bưng đồ ăn lên bàn ăn chính của nhà mình, sau khi mọi người ngồi xuống, hắn liền giải thích:

- Đây là cái giá mà ta và Viên Tiêu đã đưa hai ngày trước, không ngờ lại thành công.

Vẻ mặt Chúc lão thái thái cả kinh:

- Cái gì? Đây chính là đậu nành ra à?

- Ừm, đậu tương chính là đậu tương, vừa nhìn đã biết đậu xanh là đậu xanh.

Chúc Viêm cố ý ở một bên làm bộ dáng thấp thỏm, nhìn về phía mọi người:

- Nhìn dáng vẻ còn tốt, cũng không biết ăn ngon không.

- Như vậy chắc chắn sẽ rất ngon, tuy hiện tại ăn cơm còn hơi sớm, nhưng cũng không thể để đồ ăn này đi theo lạnh được.

Chúc lão thái thái lại nhìn đồ ăn trên bàn, đứng dậy liền cho mọi người ăn cơm, cũng như nguyện ăn đậu, ngay khi đậu vào miệng, trên mặt nàng nghiêm túc hiện lên một nụ cười giống như Chúc Xuân Nha, nàng ăn hết miếng này đến miếng khác, đang uống nước mới mở miệng tiếp tục nói:

- A Viêm, bà nội và gia gia của ngươi đã trồng nhiều năm như vậy, cũng không biết cây đậu này có cách ăn này, sau này chúng ta không cần lo lắng mùa đông ăn không được đồ ăn tươi mới.

- Đúng vậy, đậu này ăn vào ngon miệng, so với rau dại mùa xuân còn ngon hơn.

Bạch Trân ăn một miếng đậu xanh rau trộn, sau đó không nói chuyện nữa, bắt đầu giống như những tiểu bối khác, cúi đầu ăn.

Chúc Viêm tự gắp đậu giá cho Viên Tiêu, sau đó mới đi theo nói:

- Đây đều là hạt mân mê ta và phu lang ta không có việc gì, còn thành công, nếu không sẽ lãng phí hạt đậu.

Chúc lão thái thái nghe xong lập tức khoát tay nói:

- Không cần sợ hãi, sau này hai người các ngươi muốn mân mê cái gì thì mân mê cái đó, hiện tại hai người chính là phúc tinh của nhà ta.

- Đúng vậy, hai người các ngươi đều giống ta, đều có phúc khí, sau này nghĩ gì mà không sợ hãi thì chỉnh, xảy ra chuyện còn có đại bá phụ chịu trách nhiệm.

Chúc lão đại ăn vui vẻ, cũng bắt đầu nói ra chuyện cười với mọi người, chọc đến mọi người một trận khinh bỉ.

Trong lúc đó, Chúc Viêm cũng cùng mọi người nói đùa một trận, cũng ở lúc mọi người lại một lần nữa an tĩnh lại, lại chủ động đề nghị:

- Thật ra bà nội, ta đã tưởng tượng bán đậu phụ trúc, bán cả giá của đậu nhà chúng ta, hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu vào mùa đông, mọi người có thể ăn đồ ăn tươi càng ngày càng ít, chúng ta tranh thủ cơ hội này, bán thêm một ít.

- Được, đều nghe theo lời ngươi nói!

Chúc lão thái thái bưng bát cơm lên đồng ý không hề nghĩ ngợi.

Cứ như vậy, khi cửa hàng bán đậu khấu của nhà mình khai trương, thì giá đậu cũng đã lên đến hàng quán của nhà họ Chúc rồi.