Chương 40

- A Viêm, sao nơi này còn có thể gặp được hắn chứ.

Viên Tiêu nhìn về phía Chúc lão nhị đang đứng cách đó không xa, trợn mắt trắng.

Bây giờ, Chúc Viêm và Viên Tiêu đang làm việc ở trấn bên cạnh, nơi này có thể gặp được Chúc lão nhị, ngoại trừ là nghiệt duyên ra thì còn có thể là Chúc lão nhị theo dõi mình, nhưng từ đủ loại biểu hiện của Chúc lão nhị thì xem ra, Chúc lão nhị cũng không phải đến vì bọn hắn.

Từ phía xa nhìn lại, Chúc lão nhị vác đậu hủ đứng ở trên đường, bộ dáng kia giống như còn mang theo một tia hoảng loạn, bán đậu hủ sẽ làm người ta khẩn trương sao?

Ngay khi Chúc Viêm buồn bực thì Viên Tiêu cũng đi theo nghi hoặc, hắn nhỏ giọng nói bên tai Chúc Viêm:

- A Viêm, bán đậu hủ không cần phải rao hàng sao? Hắn như vậy có thể bán đậu hủ đi sao?

- Ta cảm thấy không thể nào, bộ dáng này của hắn làm ta cảm thấy không phải hắn đang bán đậu hủ, mà là đang đợi người, vẫn là loại rất quan trọng này.

Chúc Viêm và Viên Tiêu ẩn nấp ở nơi tối tăm, cẩn thận quan sát thấy Chúc lão nhị cách đó không xa, rất kiên định với suy đoán của mình.

Nhưng trên thực tế, Chúc Viêm lúc này đây không có đoán trúng, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc quần áo màu xanh đen, đột nhiên xuất hiện ở trong tầm nhìn của Chúc Viêm, hắn đi đến trước mặt Chúc lão nhị, rất bình tĩnh mua một cái bánh đậu hủ lớn, Chúc lão nhị càng là nhận một cái túi tiền, hỉ hỉ rời đi.

Tất cả trước mắt, làm cho Chúc Viêm rất là không hiểu, đây rốt cuộc là cái hướng đi gì? Hiện tại bán đậu hủ làm sao làm ra được một tổ công tác thần bí như vậy?

- A Viêm, chúng ta đi theo không?

Đôi mắt Viên Tiêu nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Chúc lão nhị, cũng chờ đợi Chúc Viêm trả lời.

Chúc Viêm thì ngẩng đầu nhìn trời, hiện giờ đã là cuối thu, trời bắt đầu vào đông, trời tối đến sớm, hắn và Viên Tiêu còn có rất nhiều đồ vật muốn mua, về phần Chúc lão nhị, chỉ cần hắn không tới quấy nhiễu sinh hoạt của mình và Viên Tiêu, hắn thích làm gì thì làm đi, hắn nghĩ nghĩ liền lắc đầu nói:

- Không cần, hai ta còn có rất nhiều thứ chưa mua, hiện tại theo dõi cũng không nhất định có thể phát hiện cái gì, còn phải chậm trễ thời gian, không đáng.

Có Chúc Viêm nói, Viên Tiêu lập tức thu hồi tầm mắt, đi theo Chúc Viêm đi nơi khác mua đồ vật, cửa hàng và nhà cửa đều là hoàn toàn mới, rất nhiều đồ vật đều không có đặt mua, yêu cầu mọi người đồng tâm hợp lực cùng nhau đặt mua.

Bên này, Chúc Viêm lãnh Viên Tiêu mua rất nhiều đồ vật cần thiết cùng với những vật phẩm vụn vặt khác, sau khi đã mua xong đồ vật thì cũng đã là chạng vạng tối.

Cuối thu, chạng vạng còn mang theo màu sắc của mùa thu, cùng với màu đỏ tươi ở phía chân trời tạo thành một loại sắc điệu cực ấm, Chúc Viêm giúp Viên Tiêu cầm đồ vật, đi đến trước xe lừa nhà mình, chuẩn bị xe rời đi, nhưng khi Chúc Viêm chuẩn bị đánh xe thì Viên Tiêu kia Ai nha một tiếng, sau đó đỏ mặt nhảy xuống xe.

- Viên Tiêu, ngươi sao?

Chúc Viêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Viên Tiêu, bởi vì cấp mà có chút đỏ lên, nhất thời có chút ngốc trệ.

Viên Tiêu nhảy xuống xe hoảng loạn cầm lấy túi tiền, xin lỗi với Chúc Viêm nói:

- A Viêm, ta, ta quên mua đồ vật.

- Hả? Vậy ta đi với ngươi?

Chúc Viêm theo bản năng muốn từ trên xe lừa nhảy xuống.

Viên Tiêu thấy thế càng liên tục từ chối, bây giờ lỗ tai của hắn cũng đỏ lên:

- Không, không cần, ta tự đi là được rồi, A Viêm ngươi ở đây chờ ta.

Chúc Viêm còn muốn tiếp tục ở lại, đầu Viên Tiêu kia đã sớm chạy không tung ảnh, rơi vào đường cùng hắn cũng chỉ có thể may mắn là xe lừa tốt hơn Viên Tiêu trở về, sao mà Chúc Viêm chờ lâu như vậy, thật sự không nhịn được, đứng dậy cột dây cương xe lừa vào trên cọc gỗ trên mặt đất, chính mình mang theo đồ vật xuống xe lừa, bắt đầu đi theo con đường Viên Tiêu rời khỏi, tìm kiếm Viên Tiêu.

Đường càng đi càng xa, Chúc Viêm ở trên đường phố rộn ràng nhốn nháo cũng không thể tìm được bóng dáng của Viên Tiêu, đồng thời lại lo lắng hai người bọn họ bỏ lỡ lẫn nhau, hắn đã chuẩn bị mang theo đồ vật trở về.

Nhưng lúc Chúc Viêm chuẩn bị rời khỏi, hắn phát hiện cách đó không xa, trước một cái y quán tên là Nhân Nghĩa, có một cái tiểu sạp hàng trên đó bày ra một quyển sơn tra mà hắn đã lâu không thấy!

Sơn Tra Quyển này không phải là thứ gì khó làm, nhưng cũng chú trọng rất nhiều thủ pháp, hơn nữa ở thời đại này có thể làm Sơn Tra Quyển tinh xảo như thế, nếu người đó không phải là đại thần thì đó chính là đồng hương của hắn.

Trong lòng rất kích động, Chúc Viêm mang theo đồ vật bước nhanh đi lên trước, vóc người của nam nhân cao lớn trước mặt hắn rất đoan trang, tuy vóc dáng không cao bằng mình nhưng dáng người vẫn rất cường tráng, hơn nữa còn có mi cốt sẹo, tăng phúc cho cả người, nhưng khi hắn nhìn thấy giữa trán thanh niên trước mặt có một chút đỏ ửng nhàn nhạt, lúc này mới ý thức được, người này giống như Viên Tiêu nhà hắn, là một tiểu ca nhi, hắn sửa sang lại đầu óc cho tốt, cố ý nói đồng hương mới có thể nghe hiểu nói:

- mứt vỏ hồng thêm táo sao?

- Dưa hấu? táo?



Thanh niên có chút ngốc, hắn đứng ở tại chỗ nghĩ nghĩ, lại sửa lại nói:

- Khách quan, cái này gọi là sơn tra quyển, chua ngọt ngon miệng không dính, muốn một phần không?

Chúc Viêm đứng ở chỗ cũ, tâm tình giống như tàu lượn siêu tốc, từ hưng phấn đi về phía trước, người đối diện không hiểu hắn vừa nhắc đến mứt vỏ hồng, hơn nữa càng không biết mứt vỏ hồng thêm quả táo sẽ dẫn ngọt, xem ra thanh niên chân mày gãy đối diện là thật sự ở đây, ở đây có thể gặp được đồng hương gì đó quả thực đều là hắn mơ tưởng.

Đang lúc Chúc Viêm như đang suy nghĩ điều gì thì Viên Tiêu từ bên kia vội vàng đuổi tới.

- A Viêm? Sao ngươi lại ở đây, ta tìm ngươi thật lâu.

Viên Tiêu đúng lúc xuất hiện, kéo tay Chúc Viêm lại, hắn thấy vẻ mặt Chúc Viêm trầm tư, sau đó lại quét mắt nhìn thanh niên đối diện, trong lòng hơi hơi lên, vì vậy khi Chúc Viêm không nói chuyện thì cúi đầu nhìn đồ vật trên khay trà, tuy không biết là cái gì, nhưng vẫn quơ quơ cánh tay Chúc Viêm:

- A Viêm, ngươi muốn ăn cái kia không?

Chúc Viêm rốt cuộc bị Viên Tiêu làm cho hoảng hồn, hắn quay đầu cười cười với Viên Tiêu, sau đó lại nói:

- Không được, ta chính là muốn nhìn xem, chúng ta về nhà đi!

- Ừm!

Viên Tiêu cất giọng, trong lúc đi cùng với Chúc Viêm, hắn quay người lại nhìn chăm chú thanh niên còn đang ở trong khu bán đồ vật, lúc hắn chú ý tới thanh niên kia đang có tình ý mật thiết với hán tử vừa mới xuất hiện, cả người hắn lúc này mới thả lỏng lại.

Tới trước xe lừa của nhà mình, sau khi Chúc Viêm ngồi ổn xe lừa ở trước mặt Viên Tiêu, lúc này mới cởi bỏ dây cương cột vào cọc gỗ, rồi lái xe lừa chạy về phía trấn của nhà mình.

Trên đường, Chúc Viêm liếc mắt nhìn Viên Tiêu một cái, lúc này Viên Tiêu đang ôm một bọc giấy dầu bảo bối, lúc này mới nhớ tới chuyện Viên Tiêu vừa đi mua đồ vật, hắn không khỏi tò mò Viên Tiêu đến tột cùng mua cái gì trở về, vì vậy mắt nhìn về phía trước, vừa đánh xe vừa hỏi:

- Viên Tiêu, ta vẫn luôn quên hỏi ngươi, vừa rồi ngươi đi đâu mua gì? Đi lâu như vậy.

- Đúng vậy, chính là cái này à.

Viên Tiêu ở bên cạnh mở bọc giấy dầu trong lòng ngực ra, đồng thời dùng tay nâng bọc đồ vật kia lên cho Chúc Viêm xem, cũng thúc giục nói:

- Ngươi mau ăn đi!

- Cái này, đây là bánh bao?

Chúc Viêm rũ mắt nhìn bánh bao lớn bốc khói trên tay Viên Tiêu, bắt đầu nổi lên nghi hoặc.

Viên Tiêu chớp mắt to, ánh mắt tràn đầy chờ mong gật đầu, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt hồ nghi của Chúc Viêm thì đôi mắt xoay chuyển lại giải thích:

- Trước đó ta đã nghe Ngọc Trúc ca phu nói qua, bánh bao trong thị trấn này là ngon nhất! A Viêm theo ta đuổi lâu như vậy, còn mua nhiều đồ vật như vậy, nhất định rất mệt mỏi, không bằng ăn mấy cái bánh bao này đi!

Chúc Viêm nghe xong thì hắc hắc vui vẻ, biết Viên Tiêu nhà mình đây là lại tự làm tiểu táo cho mình, hắn cười vui đùa:

- Phu lang, hiện tại phu quân của ngươi đánh xe không ra tay, nhưng lại rất muốn ăn bánh bao, chuyện này phải làm sao?

- Hắc hắc, vậy ta sẽ cho phu quân ăn.

Viên Tiêu cười đến mi mắt cong cong, dán ở bên cạnh Chúc Viêm, cầm lấy một cái bánh bao lớn nướng trên giấy dầu, đặt ở bên miệng thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng Chúc Viêm, nhẹ nhàng nói:

- Phu quân, há miệng.

Ngày thường Viên Tiêu rất ít khi gọi Chúc Viêm phu quân, bởi vì hai người ở chung với nhau quá lâu nên đã quen gọi tên đối phương, cũng không sửa sai lẫn nhau nữa, hiện giờ Viên Tiêu này gọi một tiếng phu quân, làm Chúc Viêm run lên, hắn rất nghe lời há miệng, cắn một miếng bánh bao, nhấm nuốt một lát rồi kinh ngạc nói:

- Đây là thịt dê à?

- Ừm, bánh bao nhân thịt dê là chiêu bài của nhà bọn họ, ta còn mua thịt hươu, bánh bao thịt hươu này còn đắt hơn cả thịt dê, phu quân cũng tới thử đi.

Trên mặt Viên Tiêu lại nở rộ ra một nụ cười xán lạn, sau đó lại ném bánh bao thịt có đánh dấu lộc vào bên miệng Chúc Viêm, tiếp tục đút Chúc Viêm ăn.

- Không ngờ, bánh bao còn có nhân vật hiếm lạ này, lại còn có đồ ăn khá ngon nữa.



Sau khi Chúc Viêm ăn bánh bao thịt dê, lại ăn xong bánh bao thịt hươu, ăn rất hăng hái, hắn thấy Viên Tiêu vẫn luôn không ăn, liền dặn dò Viên Tiêu:

- Phu Lang ngươi cũng mau ăn đi, còn lại lãnh rớt thì không thể ăn nữa.

Viên Tiêu không dao động tiếp tục cho Chúc Viêm ăn, hắn thấy Chúc Viêm còn muốn mở miệng khuyên mình, liền ăn một cái bánh bao thịt dê, chợt lại tiếp tục cho Chúc Viêm ăn, ngoài miệng còn cười nhắc mãi:

- Phu quân ăn nhiều một chút, đây vẫn là đồ ăn có ích với phu quân.

- Hả?

Chúc Viêm lại bị nhét một cái bánh bao, ngoài miệng ăn bánh bao, nhớ lại lời nói vừa rồi của Viên Tiêu, trong lòng có chút nghi hoặc, lời này hắn nghe thế nào cũng cảm thấy có chút nội hàm, đáng tiếc là hiện tại hắn còn chưa hiểu thấu đáo nội hàm này.

Viên Tiêu nhận thấy được vẻ khó hiểu của Chúc Viêm, hắn cũng không hề câu dẫn Chúc Viêm nữa, đưa bánh bao cuối cùng trong tay đến bên miệng Chúc Viêm, cười ngây thơ hồn nhiên:

- Bởi vì A Viêm là trụ cột trong nhà, A Viêm muốn mở cửa hàng thì phải chiếu cố gia tộc, đồ ăn ngon đương nhiên phải cho A Viêm ăn.

- À, ta mở cửa hàng chăm sóc gia đình cũng là lẽ đương nhiên, nhưng ta không thể ăn mảnh, tới một mình ngươi ăn.

Chúc Viêm cười sang sảng, vươn tay nhận lấy bánh bao, đưa đến bên miệng Viên Tiêu, ý bảo Viên Tiêu ăn xong.

- Đây, đây là thịt của lộc nhân thịt.

Trên mặt Viên Tiêu tươi cười có chút cứng nhắc, hắn không có há miệng ăn bánh bao, mà là dùng tay tiếp nhận, dùng tay bẻ bánh bao ra, ăn hết một nửa bánh bao da kia, sau đó lại nhét một nửa bánh bao nhân thịt kia vào trong miệng Chúc Viêm, trong ánh mắt chứa đầy ý cười đắc ý:

- Hai ta cùng nhau ăn.

Cứ như vậy, Chúc Viêm ăn một bụng bánh bao, thế cho nên tới nhà đều đã không còn đói bụng, tới nhà rồi, Chúc Viêm không muốn để Viên Tiêu đi theo làm việc nặng, để Viên Tiêu đi nấu cơm với Tôn Ngọc Trúc, còn mình thì dưới sự trợ giúp của Thiết Đản và Chúc lão đại, sắp đặt đồ vật mua về vào trong trữ vật.

- A Viêm Thiết Đản, chúng ta tìm một chỗ bừa bãi mấy thứ này là được rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ chuyển nhà.

Chúc lão đại vừa nghĩ tới chuyển nhà, cả người hắn đã vui rạo rực, hắn chưa bao giờ ngờ tới lão nông dân ăn mày như hắn cũng có một ngày có thể ở lại trên một toà nhà, có thể kinh doanh trên cửa hàng trong trấn.

Mấy lão gia sau khi dọn đồ vào, chuẩn bị rời khỏi phòng chứa đồ, thì trong viện của Chúc lão thái thái lại hô lên:

- Các ngươi lại đến giúp ta bỏ đậu vào, ta sợ bọn chúng sẽ cố ý lấy ra lượng, hiện giờ lượng đã không sai biệt lắm, cũng nên bỏ vào lại đi.

Chúc lão thái thái nhắc tới đậu trong miệng, là thu hoạch vụ thu đánh ra đậu mới, hơn nữa là bởi vì nước suối của Chúc Viêm, đậu cao hơn nhà khác đến nhiều, nếu mở cửa hàng bán đậu, sau này lại thu một ít đậu của nhà khác là được.

Sau khi mấy người Chúc Viêm, Chúc lão đại lục tục bỏ hạt đậu vào trong trữ vật, Chúc lão thái thái đưa cho Chúc Viêm một cái khăn, cười nói:

- A Viêm, mấy người Thiết Đản rửa tay, ăn cơm trong chốc lát đi, có đồ ăn ngon các ngươi thích nhất.

- Đi, A Viêm, mấy người chúng ta đi uống nước ở bên cạnh giếng đi, lão tử kia uống ngon lành, làm lại mệt mỏi, chỉ cần uống nó liền lập tức giải mệt.

Chúc lão đại khuyên Chúc Viêm cùng Thiết Đản cùng nhau rời đi.

Bạch Trân kia mang theo Viên Tiêu và Tôn Ngọc Trúc đi ra ngoài, trên mặt nàng mang theo vẻ không nỡ:

- Chúng ta có thể chuyển nhà đến trấn trên là chuyện tốt, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, chúng ta có thể kiếm tiền cũng có liên quan rất lớn đến cái giếng này.

Bên kia, Chúc lão đại đang mong chờ đi trấn trên, trực tiếp phản bác bà nương nhà mình:

- Ngươi thì nói nhảm, cái giếng này đã đi cùng chúng ta bao nhiêu năm, nhiều năm như vậy cũng không thấy chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền, cũng chính là năm nay mới bắt đầu, theo ta thấy nhà chúng ta rực rỡ và không có bất kỳ quan hệ nào với cái giếng, muốn nói có quan hệ, thì vẫn là phúc khí của người nhà chúng ta, đây là phúc khí, không có quan hệ với cái giếng.

Bạch Trân rất ngoài ý muốn Chúc lão đại không cho mình xuống bậc thang trước mặt mọi người, nàng liếc mắt một cái nhìn Chúc lão đại, sau đó nói:

- Cho dù giếng không mơ hồ như vậy, nhưng ta cũng thấy lạ, nước uống ngọt không nói, nước tưới đồ ăn sân, đồ ăn đều lớn lên tốt hơn nhà khác, dùng để phao đậu cũng nhanh hơn các loại nước khác!

- Ai, ngươi này... Chúc lão đại nhất thời từ nghèo, sờ sờ mặt sau đó lại nói:

- Ngươi không thể bởi vì một miệng giếng không chuyển nhà được chứ?

Ngay khi Chúc lão đại và Bạch Trân không thể giằng co được nữa thì Chúc Viêm lại nghĩ tới một con đường kiếm bạc nhỏ.