Trong miệng Chúc Xuân Nha nhắc đến da sữa đậu nành, là sữa đậu nành hình thành trong quá trình bốc hơi làm lạnh, ăn lên rất ngon miệng, đồng thời cũng có thể gia công thành đồ ăn, ví dụ như trước kia Chúc Viêm thường xuyên ăn đậu chế phẩm, đậu phụ trúc.
Đậu phụ trúc thơm nồng, vị rất đặc biệt, lại dễ dàng bảo tồn, đúng là đồ ăn sinh hoạt thuộc loại đắt đỏ, nếu chế tạo thành công, vậy khẳng định sẽ hấp dẫn người bản xứ hơn đậu hủ Thép, dù sao nơi này còn chưa có người phát hiện ra loại đồ ăn đậu phụ trúc này.
Vừa rồi, Chúc Viêm đã nghĩ đến chuyện nói giúp Chúc Xuân Nha hai câu, đuổi mẹ con trước mặt đi, tự mình vào phòng bếp thử chế tác đậu phụ trúc, nhưng ai có thể ngờ được, ngay lúc này Chúc lão thái thái lại đi ra khỏi phòng chứa đồ.
Chỉ thấy Chúc lão thái thái xụ mặt, bước chân vững vàng, đi đến cửa phòng bếp, giương mắt nhìn lướt qua mọi người ở đây, cường điệu nhìn chằm chằm Chúc Xuân Nha đã héo đến không dám ngẩng đầu, đã biết là Chúc Xuân Nha chọc hoạ, ngay sau đó quay đầu nói với Bạch Trân:
- Chuyện gì vậy?
- Nha đầu này lại tái phát tật xấu thèm ăn, nhớ thương đậu nành trong nồi sữa.
Bạch Trân nhìn thoáng qua Chúc Xuân Nha đã cúi đầu không lên tiếng, thầm thở dài một tiếng, sau đó lại giải thích với Chúc lão thái thái:
- Nương, chuyện này ta đã mắng Xuân Nha rồi, lần sau nàng sẽ không tái phạm nữa.
Chúc lão thái thái gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó lại liếc mắt nhìn Chúc Xuân Nha, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi ăn cái gì vậy?
- Hả?
Chúc Xuân Nha và Chúc lão thái thái vội vàng ngẩng đầu, sau khi cảm nhận được khí phách của Chúc lão thái thái nhìn chăm chú, lập tức méo miệng, giống như không thể khống chế được, bùm bùm nói:
- Bà nội, ta không uống sữa đậu nành, ta biết nhà chúng ta lấy ra bán đồ vật không thể đυ.ng vào, ta chỉ dùng đũa gắp đậu lên ăn mà thôi, những thứ khác ta chưa chạm vào, bà nội.
Chúc lão thái thái nghe Chúc Xuân Nha liên tiếp giải thích, không khỏi đầu óc có chút đau, nàng vẫy vẫy tay, sau khi Chúc Xuân Nha yên tĩnh lại, lại cẩn thận hỏi:
- Ngươi bắt đầu làm chuyện này từ lúc nào?
- Trước, hôm trước, ta thấy các ngươi mỗi lần đều ném sữa đậu nành, ta cảm thấy thật đáng tiếc, cho nên... Chúc Xuân Nha càng nói càng uỷ khuất, sau khi lão phụ và gia gia nhà mình đều tới đây xem náo nhiệt, nước mắt bắt đầu nổi lên.
- khóc khóc, gây ra tai nạn thì khóc.
Chúc lão thái thái tiến lên muốn đánh Chúc Xuân Nha, nhưng bàn tay vừa mới chém ra, vào một khắc dừng lại, nàng chậm rãi thu hồi bàn tay của mình, lại không biết nghĩ tới cái gì, ngược lại dùng ngón tay điểm một cái vào đầu Chúc Xuân Nha, cao giọng quở mắng đối với Chúc Xuân Nha và những người nhà khác đã đến đông đủ:
- Chuyện hôm nay, ta cần phải nói, tuy Xuân Nha không động sữa đậu nành, nhưng ta cũng muốn nhắc nhở mọi người một câu, sữa đậu nành chúng ta bán đi đại biểu cho thể diện của mỗi người Chúc gia chúng ta, càng là tâm huyết của A Viêm, chúng ta thật vất vả mới làm ra được danh tiếng, không thể bởi vì nhất thời thèm ăn mà chặt đứt đi, sau này trong nhà không thể tùy tiện đi động đã chuẩn bị lấy ra đi bán đồ ăn được.
- Bà nội nói đúng, chúng ta đều chú ý một chút, phòng tai nạn chưa xảy ra, phải nhớ kỹ thói quen nhỏ không tốt cũng có thể dẫn tới phiền phức lớn.
Chúc Viêm nói với Chúc lão thái thái tiếp tục giảng hoà, xem như việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không, dù sao thì đây là linh cảm của Chúc Xuân Nha cho mình, có thể giúp hay không giúp thì phải xem như vậy.
Chúc lão thái thái biết tâm tư của Chúc Viêm, nhưng hôm nay nàng cần phải để cho Chúc Xuân Nha nếm thử đau khổ, như vậy mới có thể có trí nhớ, vì vậy nàng đi lên trước nói với Chúc Xuân Nha:
- Trở về phòng của ngươi dọn dẹp một chút.
- Hả?
Đối mặt mệnh lệnh đột nhiên của Chúc lão thái thái, Chúc Xuân Nha có chút không hiểu:
- Bà nội, ngươi muốn ta thu thập cái gì?
- Còn có thể có gì, ta làm cho ngươi đổi một bộ quần áo, cùng với gia gia và lão cha của ngươi đi ra ngoài bán đậu hủ, Chúc lão thái thái thuân liếc mắt nhìn Chúc Xuân Nha đang muốn lau nước mắt, hạ quyết tâm còn nói thêm:
- Nhà ta trừ A Viêm ra, ai phạm sai lầm đều phải chịu phạt, tuy ngươi phạm sai lần này còn chưa gây thành đại họa, nhưng cũng phải làm cho ngươi ăn chút đau khổ, như vậy mới có thể có trí nhớ.
- Bà nội ta biết sai rồi, ngươi phải tha thứ cho ta lần này.
Chúc Xuân Nha rất rõ, trên thị trấn bán đậu hủ, khác với đi theo cha mình đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đậu hủ, trên thị trấn chỉ cần đứng hướng kia là được, nhưng đi tới bán đậu hủ thì không giống, ngày hôm nay nàng không mệt mỏi mới là lạ, tròng mắt nàng xoay chuyển tiếp tục nhận sai với Chúc lão thái thái:
- Bà nội, ta bảo đảm sau này sẽ không như vậy nữa, ta không đi cùng các ngươi lên thị trấn, ai giúp các ngươi bán hàng thừa thãi đây.
- Chuyện này không nhọc ngươi lo lắng, không có ngươi, còn có ca ca của ngươi, hôm nay Thiết Đản Nhi bổ ngươi vị, ngươi phải ngoan ngoãn đi bán đậu hủ đi.
Chúc lão thái thái nói đến mức này, cũng không ai không hiểu, Chúc Xuân Nha đi theo phía sau Bạch Trân về phòng của mình, khi mọi người không chú ý tới mình thì đã hung hăng cho mình một cái tát.
Mà Chúc Viêm cũng không nói thêm gì nữa, sau khi mọi người tan biến, lập tức chui vào phòng bếp, lấy ra một cái chậu gỗ rất sâu, đặt bình đũa lên trên, hình thành một cái phơi nắng đơn giản, lại dùng chiếc đũa kẹp miếng vỏ đậu nành trong nồi sữa đậu nành lên, đặt ở trên cái phơi nắng đơn giản vừa mới làm tốt tiến hành phơi nắng.
Như vậy, sau khi da sữa đậu nành bị nướng chín, sẽ biến thành đậu phụ trúc, phương pháp này nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra cũng rất tốn sức, đó chính là khi kết mô thì sữa đậu nành đã có thời gian nấu đậu nành, lại phải duy trì độ ẩm trong nhà, công đoạn kết mô này, lại còn phải nhanh chóng nướng vỏ đậu nành, hơi có một tia chần chờ đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chúc Viêm vừa mới bắt đầu cũng không làm nhiều đậu phụ trúc, bởi vì như vậy không dễ giải thích lắm, hắn chỉ có thể trồng trước mấy cây, sau khi đậu phụ trúc thành hình phơi khô, bỏ vào trong nước phát tán.
Từ khi chế tạo đến khi phơi đậu phụ không mất bao lâu, mà thời gian để làm tan đậu phụ lại phải dùng rất dài, bởi vì đậu phụ dùng nước ấm làm tan sẽ làm quanh thân trở nên nát, do đó làm vị trí bị suy giảm nhiều, cho nên chỉ có thể dùng nước lạnh để làm tan, cứ như vậy khi dùng có hơi nhiều, cẩn thận tính toán thì hẳn là cũng phải mất một buổi sáng.
Xử lý xong tất cả, lúc Chúc Viêm tới tìm mình, đã trang bị xong sữa đậu nành còn dư, cũng cùng Viên Tiêu lên xe lừa, từ khi lên xe lừa, tâm tình của Chúc Viêm đã đặc biệt tốt, lần này nếu có thể phát tán thành công, nhất định có thể kiếm không ít tiền, như vậy có thể bồi thường bồi thường cho Viên Tiêu nhà hắn, nghĩ vậy nét mặt Chúc Viêm lộ ra một nụ cười thật lớn.
Mà Viên Tiêu ngồi ở bên cạnh Chúc Viêm, nhìn thấy nụ cười trên mặt Chúc Viêm, cũng nở nụ cười theo, hắn thấy, Chúc Viêm vui vẻ hắn rất vui vẻ, cho dù hiện tại hắn còn không biết nguyên nhân Chúc Viêm cười như vậy, nhưng hắn luôn không nhịn được muốn cười theo.
Đương nhiên, Chúc Viêm cũng không biết suy nghĩ của Viên Tiêu lúc này, lúc hắn sắp đến trấn thì vừa vặn gặp được Viên Tiêu đang nhếch miệng cười trộm, không khỏi có chút buồn bực Viên Tiêu đang cười cái gì, nhưng nghĩ đến sau này có thể làm cho Viên Tiêu kinh hỉ thì cảm thấy còn lại đều không quan trọng, vì vậy hắn lại đi theo Viên Tiêu ngây ngô cười lên.
Trên đường đi, hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu đều là mỹ tư tư, chỉ có Chúc Thiết Đản ở bên cạnh xem hết tất cả chuyện xưa vào trong mắt, trên khuôn mặt đờ đẫn dần dần hiện lên một tia khổ sở, hắn ngửa đầu nhìn trời, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút cô đơn, đồng thời lại bắt đầu thống hận Chúc Xuân Nha, không có chuyện gì sẽ gây hoạ, chọc hoạ mình còn phải đi theo tao ương, nếu hắn giống như trước đây đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đậu hủ, nơi nào còn sẽ bị ma phu phu trước mắt tra tấn.
Tới trấn trên, người của Chúc gia vẫn thường lui tới hàng quán bán hàng như vậy, người thứ nhất tới mua hàng chính là Chúc Viêm, đã lâu không gặp Tề Liên Hải, lúc hắn đang ở cùng Tề Liên Hải nói chuyện nhà.
Cùng lúc đó, Chúc lão thái thái từ bên cạnh đã đi tới, nàng cầm hai cái bánh bắp bã đậu cho Tề Liên Hải, sau khi Tề Liên Hải nói lời cảm ơn, nhìn quanh người Tề Liên Hải, không khỏi buồn bực nói:
- Liên Hải, sao ta chưa thấy Chiêu Phúc đâu? Ngày xưa, hai ngươi đều là muốn tới cùng nhau, phải đi cùng nhau chứ.
Sau khi hỏi xong Chúc lão thái thái, trên mặt mệt mỏi của Tề Liên Hải càng thêm phiền muộn, hắn cầm chén đã bị mình uống cạn, tiếp tục đòi chén Tào phớ tiếp theo hướng Chúc Viêm, đồng thời còn không quên giải thích:
- Mỗi tháng Chiêu Phúc đều đi ra ngoài làm việc cùng mẹ hắn, về phần làm chuyện cụ thể thì hắn cũng chưa nói với ta, nhưng dựa theo ta tính toán, đã mấy ngày là nhanh trở về rồi.
- À, vậy là tốt rồi, vào mùng tám tháng này nhà chúng ta tổ chức hỉ sự, đến lúc đó ngươi nhớ mang theo Chiêu Phúc tới nhà chúng ta uống rượu.
Chúc lão thái thái nói với Tề Liên Hải mấy câu, sau đó đi qua đó giúp Thiết Đản chiếu cố việc kinh doanh.
Tề Liên Hải bên này thấy Chúc lão thái thái đi rồi, vội vàng tiến lên, nhìn thấy Chúc Viêm mặt mày hồng hào tự mang vui mừng trước mặt mình, không khỏi suy đoán:
- Chuyện vui nhà ngươi là do ngươi làm à?
- Ừm, không sai, ta muốn thành thân với Viên Tiêu nhà ta, biến thành phu phu chính thức.
Chúc Viêm nói xong, kéo tay Viên Tiêu bên cạnh, cười nói với Tề Liên Hải:
- Nếu ngày đó ngươi và Chiêu Phúc có thời gian thì tới đây, chúng ta làm việc ở nông thôn cũng đều là nhà mình nấu ăn, Chiêu Phúc thích ăn đồ ăn nhà chúng ta, tới nhất định sẽ vui vẻ.
Có những lời này của Chúc Viêm, nụ cười trên mặt Tề Liên Hải càng thêm rõ ràng, hắn gật đầu đáp ứng:
- Được rồi, ngày mai nếu như Chiêu Phúc đã trở về thì ta sẽ dẫn hắn tới chúc mừng phu phu các ngươi.
- Ừm, được!
Chúc Viêm đáp ứng thật sự là thống khoái, trong lúc đó lại nói với Tề Liên Hải rất nhiều chuyện trong thôn và trên trấn.
Sau khi đi cùng Tề Liên Hải, Chúc Viêm bắt đầu bán đậu phụ cho Viên Tiêu, hắn cảm thấy loại đồ ăn trên sạp này quả thật hơi thiếu, thật sự là phải mua bán những đồ ăn thích hợp để chế biến, như vậy mới có thể duy trì cảm giác mới lạ của thực khách đối với sạp hàng nhà mình, vì vậy Chúc Viêm ký thác kỳ vọng thật sâu vào đậu phụ trúc đang được phát trong nhà.
Bởi vì Chúc Viêm tương đối nhớ thương đậu phụ trúc trong nhà, sau khi hắn bán xong đống hàng thừa này, đã mang theo người nhà trở về nhà, tới trong nhà, hắn đã tìm cơ hội vào phòng bếp.
Sau khi Chúc Viêm phát hiện bát đậu phụ trúc nhỏ đã phát tán thành công, một trái tim treo lơ lửng kia cuối cùng cũng theo đó thả xuống.
- A Viêm?
Viên Tiêu vào phòng bếp, đã nhìn thấy Chúc Viêm đang nâng chén trong tay lên, không biết đang suy tư cái gì, vì vậy hắn đi lên trước, nhìn vật chất màu trắng ngà trong chén, không khỏi nghi hoặc nói:
- A Viêm, đây là cái gì?
Chúc Viêm biết bây giờ lại đến lúc hắn lừa bịp Viên Tiêu, hắn quay đầu một bộ dáng mờ mịt không biết nhìn về phía Viên Tiêu:
- Hình như đây là sữa đậu nành mà hôm nay Xuân Nha đường tỷ nói, lúc ta đi vào buổi sáng đã học bộ dáng của đại bá mẫu, lấy sữa đậu nành ra, treo ở trên chiếc đũa, lúc ta đi lại không cẩn thận bỏ vào trong chén, trong chén vừa lúc còn có nước, đã biến thành như vậy.
Viên Tiêu nhìn chằm chằm vào đường cong màu trắng ngà trước mặt mình, sau đó duỗi ngón tay ra chạm vào, không khỏi cười lên tiếng:
- Thứ này sờ lên còn chơi rất vui.
- Hay là ta thử xem sao.
Chúc Viêm học bộ dáng của Viên Tiêu, nhéo một phen đậu phụ trúc đã phát tán hoàn hảo, trong lòng tính toán một trận, lại tiếp tục dẫn dắt Viên Tiêu:
- Viên Tiêu, ta cảm thấy thứ này giống với cảm giác sau khi phơi khô nấm, sau khi ngâm nước, không biết ăn lên cảm giác gì.
Chúc Viêm nói xong, lập tức không để Viên Tiêu ngăn cản, dùng chiếc đũa gắp một khối đậu phụ trúc lên ăn, nhũ đầu nhất thời đã bị vị đậu phụ trúc ngon như nước chảy thành sông chinh phục, giờ phút này hắn không hề che giấu biểu tình của mình, hắn nói với vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng của Viên Tiêu:
- Viên Tiêu, thứ này ăn rất ngon, lại còn có đồ ăn rất ngon, không tin ngươi thử đi?
Viên Tiêu thấy Chúc Viêm để mình ăn đậu phụ trúc, không phải hắn thèm ăn, mà là hắn lo lắng Chúc Viêm ăn đồ vật là độc vật, nghĩ đến đồng sinh cộng tử với Chúc Viêm, từ khi hắn yêu Chúc Viêm, Chúc Viêm đã thành sinh mệnh của hắn, hắn tuyệt đối không thể cho phép, Chúc Viêm rời khỏi trước hắn một bước, hoài nghĩ như vậy, Viên Tiêu lại ăn một ngụm đậu phụ trúc.
Nhưng mà ăn hết hai miếng đậu phụ này xuống bụng đã làm hắn quên đi ý tưởng tự sát vừa rồi của mình, đồ ăn ngon như vậy sao có thể là đồ độc được.