Chương 29

Người của Viên gia thôn rất nhanh đã vây kín cửa thôn lại, làm cho mọi người đều khó có thể thoát thân, bao gồm cả nhà Chúc Viêm.

Viên Tiêu cau mày liếc nhìn đám người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn hắn một cái, sau đó ngồi thẳng người dùng tay che miệng lại, báo cáo với Chúc Viêm cũng ngồi ở trước xe lừa:

- A Viêm, người tới đều là thân thích của Lục lão lục tức phụ Lưu Đại muội, hẳn là không phải tới tìm chúng ta.

Chúc Viêm nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Viên Tiêu, tiếp đó gật đầu, làm cho Viên Tiêu yên tâm, sau đó đi tới trước mọi người, hô với người đứng ở đối diện:

- Các vị, các ngươi có ý gì? Trong nhà chúng ta còn có việc, còn làm phiền các vị nhường đường một chút.

Sau khi Chúc Viêm nói xong, các hương thân bị bắt ở đây cũng bắt đầu phụ hoạ: Hiện trường có một chút hỗn loạn, ngay khi hỗn loạn tiếp tục mở rộng thì trong đám người Viên gia thôn đối diện đi ra một nữ nhân trung niên cao lớn vạm vỡ, nữ nhân kia tay cầm chày gỗ, eo đeo dao phay, từ bộ trang phục này nhìn lên thì biết đây là kẻ tàn nhẫn, nữ nhân kia ôm quyền đối với Chúc Viêm và những người khác, không để ý mọi người khó hiểu mà giải thích:

- Đối diện với các hương thân của Kim Sa thôn, lần này Lưu Đại muội ta giữ mọi người ở đây cũng không phải là có ý gì khác, chủ yếu chính là muốn để cho các ngươi giúp ta thấy rõ một đôi gian phu, da^ʍ phụ này!

Không thể không nói từ cuối cùng của Lưu Đại Muội quá có lực sát thương, mọi người ở đây đều nghị luận, gian phu- da^ʍ phụ này đến tột cùng là hai người nào.

Ngay khi mọi người còn đang nghi ngờ thì Lưu Đại Muội đã bước từng bước vững vàng, kéo Lý Lan Hoa đang muốn chạy trốn đến trước mặt mình, đi lên quăng một cái tát tai:

- Ngươi còn mặt mũi chạy à, có mặt mũi này thì không nên làm chuyện đó.

- Cái, cái gì, ngươi là ai? Ngươi lại đang nói cái gì?

Lý Lan Hoa dùng tay che mặt bị Lưu Đại Muội đánh đến đau cả sống lưng lại, ra vẻ vô tội nhìn về phía Lưu Đại Muội và những người khác ở đây.

Lưu Đại muội liếc xéo Lý Lan Hoa ra vẻ vô tội một cái, ngay sau đó lại dùng tay tát Lý Lan Hoa một cái, cười lạnh:

- Ta là ai? Ngươi không biết à? Ngươi ngủ với nam nhân của ta, ăn gà của Viên gia chúng ta, còn sai mấy người giúp ngươi gánh tội thay, ngươi thật sự không biết ta là ai à?

Lý Lan Hoa bị quạt đến đầu ong ong vang lên, nàng bắt đầu kiêng kị bàn tay của Lưu Đại Muội, hai tay chia nhau che gương mặt đã sớm sưng to lại, nhìn về phía Chúc lão nhị hoảng sợ cầu xin tha thứ:

- À, ta thật sự không biết, ngươi đừng đánh ta, đương gia ngươi mau giúp ta nói một câu đi.

Chúc lão nhị hiện tại vẫn có chút ngốc, hắn nhìn Lưu Đại muội, lại nhìn Lý Lan Hoa giờ phút này bị Lưu Đại muội không thể bắt được, dần dần phục hồi tinh thần lại, đi lên trước quát về phía Lưu Đại muội:

- Ngươi đến tột cùng là ai, bây giờ làm như vậy là vì sao, ngươi sẽ không sợ chúng ta thượng quan phủ cáo các ngươi sao?

- Khiếu chúng ta? Ha ha, ta rất chờ mong các ngươi đi quan phủ với ta, để cho quan phủ nhìn xem nữ nhân tiện nhân này cướp nam nhân của người khác như thế nào, cũng để cho quan phủ kiến thức một chút loại nam nhân hèn nhát không biết quản giáo nữ nhân như ngươi!

Lưu Đại muội sinh ra đã chắc nịch, một tay ném Lý Lan Hoa xuống đất, cười nói với mọi người ở đây:

- Ai da nha, đều nói mạng của nữ nhân tốt, quả nhiên là như vậy, sau khi nam nhân nhà người khác lêu lổng thì nam nhân nhà mình còn ngu đến mức giống như heo bị ngã để che chở nàng, chậc chậc, đây là mệnh, có lẽ phạm vào tội lớn gϊếŧ người cũng có người chịu.

Lời này nói ra trắng ra bao nhiêu thì nói trắng ra, thế cho nên người xem náo nhiệt ở hiện trường đều nghe được rõ mạch, duy chỉ có Chúc Lão Nhị, hắn cúi đầu nhìn xuống hai gò má Lý Lan Hoa đang đỏ lên, khi Lý Lan Hoa rơi nước mắt thì hắn đã chán ghét thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía Lưu Đại muội:

- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?

Lưu Đại muội sắp bị Chúc lão nhị làm cho điên rồi, nàng nhìn về phía Lý Lan Hoa đang muốn từ trên mặt đất bò dậy, đột nhiên phun một ngụm, ngược lại giống như nhìn thằng ngốc nhìn Chúc lão nhị, cười nhạo:

- Ngươi thật khờ, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn không hiểu à? Ta nói tiện nhân Lý Lan Hoa nhà ngươi, câu dẫn nam nhân Viên lão lục nhà ta, còn khuyên Viên lão lục nhà ta ăn trộm gà nuôi nàng, chuyện bại lộ thì không nhắc tới, làm một nhà chúng ta gánh tội thay, chuyện này ta không nhịn nổi, người nhà mẹ ta càng không nhịn nổi.

- Cái gì? Viên lão lục? Chính là giống Viên lão lục à?

Chúc lão nhị khinh thường nhìn Lưu Đại muội, sau đó khó có thể tin nhìn về phía Lý Lan Hoa đã bị Chúc Hữu Tài nâng lên khỏi mặt đất, gằn từng chữ một nói:

- Nữ nhân kia nói chính là thật? Ngươi thật sự muốn kết bạn với nam nhân xấu xa Viên lão lục kia sao?

Lý Lan Hoa biết hiện giờ sự tình đã nháo lớn, nàng vội không ngừng phủi sạch quan hệ với Viên lão lục, để chứng minh mình trong sạch.

- Đương gia ngươi phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không ở bên cạnh Viên lão lục, cho dù là hữu tài ta cũng sẽ thủ thân như ngọc, ngươi tương...

- Sao ngươi lại có nghe thấy không, đây là muội muội của Lan Hoa ngươi, không phải ngươi nói hai người các ngươi là thật lòng thật dạ à, nghe rõ nàng hiện tại nói như thế nào?

Lưu Đại muội cắt đứt lời bảo đảm của Lý Lan Hoa, dưới sự hiệp trợ của thân nhân, đã bị Viên lão lục đã bị đánh gãy chân giá tới trước mặt mọi người, nàng đẩy Viên lão lục đến trên mặt đất, nhìn từ trên cao xuống mà nói:

- Tiểu nương môn này đã không cần ngươi, ngươi còn muốn nói cái gì nữa?

Từ vừa rồi, Viên lão lục đã nghe rõ tất cả phía sau mọi người, tuy hắn là nam nhân hái hoa ngắt cỏ, nhưng khi nghe được Lý Lan Hoa biện giải vẫn có chút trái tim băng giá, đồng thời cũng hối hận vì sao mình lại đối với Lý Lan Hoa tốt như vậy, khi nàng chịu khổ gia tộc họ Chúc thì hắn đã cho nàng ăn trộm gà bồi bổ thân thể, thấy nàng thích ăn gà, mỗi ngày đều tìm mọi cách mà trộm cho nàng, lại không nghĩ tới mình lại si tâm sai phó ở trên người mẫu lang xem thường như vậy.



Đang lúc Viên lão lục thương tâm hối hận thì ôm Lý Lan Hoa Chúc Hữu Tài đi lên trước quan tâm nói với Viên lão lục:

- Lục thúc, sao ngươi còn bị thương?

Những lời này của Chúc Hữu Tài giống như một viên đá lớn, khuấy lên ngàn tầng sóng, mọi người ở đây đều kinh ngạc, Lý Lan Hoa ở bên kia cũng không bình tĩnh, nàng vội không ngừng kéo Chúc Hữu Tài đến bên cạnh mình, lúc này lại nói không thân với Viên lão lục đã là không có khả năng, nhưng nàng không muốn lại bị người khác mắng là nam nhân xấu nhà người khác, nàng đành phải nghĩ biện pháp khác, sau một lúc lâu nàng thấy mọi người đều chưa mở miệng, đã tiếp tục giải thích:

- Thật ra gần đây ta và Viên lão lục đi lại đúng là có chút gần gũi, chủ yếu là bởi vì khi đó ta sinh bệnh, nam nhân trong nhà lại đi ra ngoài, lúc này Viên lão lục mới chủ động chiếu cố ta, nhưng xin mọi người tin tưởng chúng ta, giữa chúng ta không có gì, nếu nói có tình cảm thì cũng chỉ là tình cảm giữa huynh muội.

Hồi lâu không nói chuyện Lưu Đại Muội mới cười to vài tiếng với Viên lão lục, từ trong tay thân nhân khác bắt được một cái yếm, tiện tay ném tới trên mặt Lý Lan Hoa:

- Đây là tình huynh muội mà ngươi nói, có thể thoát khỏi vỏ bọc?

Chúc lão nhị lập tức nhặt cái yếm trên mặt đất lên, mở ra nhìn xem, lập tức nhận ra đây là đồ vật của Lý Lan Hoa, gân xanh trên trán của hắn nổi lên, hắn hung hăng nắm cái yếm trong tay ở trong tay, dùng một tay khác cho Lý Lan Hoa một chưởng:

- Ngươi nói xem mặt của ngươi ở đâu?

- Đương gia ta... Lý Lan Hoa bụm mặt, nước mắt giống như hồng thuỷ vỡ đê, lan tràn ra xung quanh.

Trải qua một lần lại một lần phản bội vừa rồi của Lý Lan Hoa, Viên lão lục cũng không hề quyết định đi theo nàng, hắn giơ ngón tay lên, run rẩy chỉ vào Lý Lan Hoa:

- Chính là nàng, nàng ngủ với ta, để ta cho nàng ăn trộm gà dưỡng thân thể, ta trộm gà cho nàng ăn, còn lại ai cũng chưa cho nàng ăn.

- Thế nào? Ngươi còn có gì muốn nói? Nhà của chúng ta vì bồi dưỡng gà vịt trong thôn, tiêu phí không ít tiền, đại khái có hai mươi lượng bạc, hôm nay các ngươi cần phải trả lại.

Lưu Đại muội cũng lười nói về vấn đề này với bọn hắn, nàng thấy Lý Lan Hoa và Chúc lão nhị vẫn không hề phản ứng, lập tức rống lên:

- Làm gì vậy, ăn gà, còn muốn chúng ta tiêu tiền giúp ngươi không?

- Hai, hai mươi lượng? Nhiều như vậy à? Ta ăn gà hơn bốn mươi năm cũng không đáng giá.

Lý Lan Hoa thật sự bị con số thiên văn này làm cho sợ đến ngây người.

Lưu Đại muội khinh bỉ liếc mắt nhìn Lý Lan Hoa một cái, ngay sau đó nói:

- Đương nhiên còn có trước kia, Viên lão lục nhà ta đã chiêu mộ, trước kia gà cũng là hắn trộm, đồng dạng cũng đều vào trong bụng ngươi, ngươi còn muốn nói gì?

- Này, trước kia ném gà cũng không liên quan gì đến ta.

Lý Lan Hoa càng nghĩ càng thấy không thích hợp, vì vậy lại bổ sung nói:

- Trước kia nhà ta cũng ném gà, ta không thể nào ngay cả gà nhà ta nuôi cũng ăn được.

- Phi, ngươi kia kêu cố ý thoát khỏi hiềm nghi, ngươi bảo người khác không nghi ngờ ngươi.

Lưu Đại muội nói xong liền quay đầu nhìn về phía Viên lão lục:

- Ngươi nói một câu.

Hiện tại mỗi một câu nói của Lưu Đại Muội, trái tim nhỏ của Viên lão lục đều run lên theo, không phải là vì nguyên nhân khác, mà đơn giản chính là bị mấy ca ca của Lưu Đại Muội và nàng đánh sợ, hiện tại hắn sợ hãi mình lại bị đánh, dùng tay ôm đầu, liên tục gật đầu:

- Trước kia ta cũng trộm gà, cũng là Lý Lan Hoa ăn, đừng, đừng đánh ta, cô nãi nãi.

- Thế nào? Có nghe thấy không?

- Này... Lý Lan Hoa biết hiện tại cho dù mình giải thích như thế nào cũng sẽ không có người tin, nàng đứng ở chỗ cũ nghĩ không ra bất kỳ biện pháp giải quyết nào, vì vậy nàng không biết làm sao nhìn về phía Chúc lão nhị, hô một câu:

- Đương gia, nên làm sao đây?

- Phải làm sao? Ta ngay cả một cái lông gà cũng chưa ăn được, ngươi hỏi ta làm gì?

Chúc lão nhị chán ghét trừng mắt liếc nhìn Lý Lan Hoa đang muốn tới gần mình, nếu không phải hiện tại là ở bên ngoài thì hắn chắc chắn sẽ đánh chết nữ nhân không biết liêm sỉ này, hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Đại muội:

- Ta không có tiền, mặc kệ bao nhiêu gà ta cũng chưa ăn đến, ta không bồi.

- Ngươi không bồi à?

Lưu Đại Muội giương mắt nhìn kỹ khuôn mặt sắp tức đến tím tái của Chúc lão nhị, lại cười:

- Tốt, ngươi không bồi, ta tìm quan phủ tới phân xử, vừa vặn cũng làm cho toàn bộ người trong trấn nhìn xem, Chúc lão nhị bà nương của ngươi đến cùng là hạng người gì, dù sao ta cũng không sợ mất mặt.



Chúc lão nhị đứng nguyên tại chỗ, đầu óc giống như một nồi nước sôi, trước mắt xảy ra tất cả, làm lão nhớ lại lúc trước khi mình phản bội Chu Quế Hương, lúc ấy Chu Quế Hương rốt cuộc là phẫn nộ nhiều hơn hay là thương tâm nhiều hơn?

- Đại muội, chúng ta đừng nói nhảm với hắn nữa, mấy người chúng ta bắt lấy bọn hắn đi quan phủ phân xử đi.

Ca ca của Lưu Đại Hổ là Lưu Đại Hổ xắn tay áo muốn dẫn theo mấy người Lý Lan Hoa đi quan phủ.

Lúc này, Chúc Hữu Tài đột nhiên hô to:

- Cha, đừng để cho mẹ đi quan phủ, sau khi đi quan phủ ta thì sao? Cùng trường muốn chế nhạo ta, cha.

Chúc Hữu Tài nói, khi Chúc lão nhị phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn con trai vẫn luôn tự hào của mình cũng bắt đầu chảy nước mắt, vừa mới nhớ tới hắn còn có con trai, hắn còn có hy vọng, hắn không thể để Lý Lan Hoa phá hủy hy vọng của hắn, hắn dùng tay xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía một nhà Lưu Đại muội, nhượng bộ nói:

- Đừng cáo quan, chúng ta bồi thường, chẳng qua hiện tại nhà của chúng ta không có tiền.

- Lừa ai vậy, nhà ngươi đã mua xe lừa rồi, còn nói với ta không có tiền, đi mang chúng ta đi nhà ngươi xem thử, chỉ cần đủ hai mươi lượng, sau này nước giếng không phạm nước sông.

Lưu Đại muội nói chuyện làm việc rất thống khoái, bên này thấy Chúc lão nhị nhường bước, lập tức mang theo thân thích của mình áp chế Chúc lão nhị đi vào trong thôn.

- Cái này tốt, để cho cả nhà bọn họ khoe khoang, vậy thì xe lừa kia khẳng định sẽ không có.

Chúc lão thái thái xem xong náo nhiệt, phát ra một câu than thở.

Ngay sau đó, Chúc Xuân Nha tiếp một câu:

- Chỉ sợ nguyện vọng đi lên trấn mời rượu cũng sẽ thất bại.

Trên thực tế, quả thực giống như lời nói của Chúc lão thái thái và Chúc Xuân Nha tổ tông, xe lừa của Chúc lão nhị gia bị một nhà Lưu Đại Muội cướp đi, không những như thế, phàm là đồ vật đáng giá trong nhà và gà vịt cũng đều bị người khác mang đi, nếu không phải cối xay không dễ khuân vác thì chỉ sợ cũng khó thoát một kiếp nạn.

Không bao lâu, trong thôn đã bắt đầu truyền lưu chuyện Chúc lão nhị hiện tại trong nhà nghèo đến mức ngay cả cái nồi cũng không có, sau khi Chúc Viêm nghe xong cũng không có bao nhiêu cảm khái, chỉ là nghe xong chuyện cười, ngược lại tiếp tục bận rộn việc nhà mình.

Sáng sớm này, Chúc Viêm từ trên giường đất bò dậy, đã nhìn thấy Viên Tiêu ngồi ở trên giường đất, khoác lên mình áo ngoài rộng rãi, không biết đang cõng mình mân mê cái gì, hắn nhỏ giọng lên, mượn ưu thế thân cao của mình, từ sau lưng Viên Tiêu nhìn thấy rõ ràng tất cả.

- Sai rồi, ngươi thiếu một ngày, còn có năm ngày.

Chúc Viêm ôm chặt Viên Tiêu từ phía sau, ngưng thần nhìn tấm gỗ nhỏ trong tay Viên Tiêu, mặt trên đều là ngày Viên Tiêu dùng than củi viết tranh, từ trên tấm gỗ kia có một chữ Tám siêu lớn, hắn đã biết Viên Tiêu đang tính toán ngày bọn họ thành thân.

Dưới sự nhắc nhở của Chúc Viêm, Viên Tiêu lại cẩn thận đếm vài lần, phát hiện là mình đã làm sai số, lúc này mới không tình nguyện ghi thêm một bút ở mặt trên nữa, sau đó liền giống như khí thế đẩy tấm ván gỗ đặt ở phía dưới gối của mình, quay đầu lại nhìn Chúc Viêm, vẻ mặt uỷ khuất:

- Sao lại chậm như vậy chứ.

Chúc Viêm Chiếu Viên Tiêu há miệng, ôm người vào trong ngực, dùng cằm chống đỉnh đầu Viên Tiêu, an ủi nói:

- Ta không cảm thấy chậm, mỗi ngày ta ở bên cạnh ngươi đều cảm thấy rất nhanh, ta thật hận không thể một ngày đều hai ngày mười ngày như vậy qua đi, như vậy hai ta có thể ở bên nhau thật lâu thật lâu.

- A Viêm, buông ta ra, ta muốn ôm ngươi một cái.

Viên Tiêu bị câu nói kia của Chúc Viêm làm cho đỏ bừng mặt, lúc hắn thả Chúc Viêm ra khỏi người thì lập tức xoay người ôm lấy Chúc Viêm, dùng mặt cọ ngực Chúc Viêm, trên mặt nổi lên ý cười:

- A Viêm nói rất đúng, sau này ta cũng không tính toán thời gian, ta muốn quý trọng mỗi một khắc ở bên cạnh A Viêm.

Chúc Viêm vuốt đầu nhỏ trong lòng mình, hai người đã dính lấy nhau, suy nghĩ đến chuyện buổi sáng còn phải làm, vừa mới dừng lại, mặc quần áo xong đi ra ngoài làm việc.

Sáng nay đậu hủ và đồ ăn vặt, Chúc Viêm nghe thấy đại bá mẫu nhà mình đang ở trong phòng bếp khiển trách Chúc Xuân Nha, hắn và Viên Tiêu có chút tò mò, liền đi theo xem náo nhiệt.

- Ngươi nói ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sao còn giống tiểu hài tử, mỗi ngày đều xoay tròn trong nồi ăn?

Bạch Trân vẻ mặt hận sắt không thành thép:

- Cô nương người ta châm chức, nữ hồng đều biết, ngươi thì sao? Ngươi trừ ăn còn biết làm gì?

- Mẹ nó, ta không uống sữa đậu nành, ta chỉ lấy vỏ đậu nành ra đặt vào trong chén ăn, sữa đậu nành trong nồi ta ngay cả chạm vào cũng chưa chạm vào, người đừng mắng ta, làm bà nội nghe xong, ta thật sự mất mạng rồi!

Chúc Xuân Nha cười đến vẻ mặt lấy lòng, đồng thời lôi kéo làm quen với Chúc Viêm ở phòng bếp:

- Viêm đệ, phu phu của các ngươi không biết, vỏ của sữa đậu nành này ăn rất ngon, lần trước ta thấy mẹ ta ném một lớp vỏ kia vào trong, đã cảm thấy thật đáng tiếc, chờ ta ăn thế mới biết, đồ ăn đó ngon hơn sữa đậu nành nhiều lắm!

Chúc Viêm được Chúc Xuân Nha nhắc nhở, lại nghĩ tới một con đường tài lộ.