Chương 26

- Cũng không biết là Viên gia thôn này trúng tà gì, mỗi lần trêu chọc đều là thôn bọn họ, lão tỷ tỷ ngươi nhớ kỹ lời chúng ta vừa nói, mấy ngày này cần phải chú ý đến gà vịt trong nhà một chút.

Lão phụ nhân vừa nói là đại phu nhân Trình lão bà tử trong thôn, phàm là nhà ai có chuyện này, nàng đều là người thứ nhất biết đến, hiện tại đang mang theo mấy lão tỷ muội, cùng Chúc lão thái thái lao vào làm chuyện náo nhiệt nhất trong thôn.

Chúc lão thái thái đồng ý một tiếng, làm như nghĩ tới cái gì, lại nhỏ giọng nói:

- Cũng không biết hồ ly tinh này có phải hay không trước đây chuyên ăn gà của người xấu gia.

- Ta thấy chưa chắc, ngay cả Lưu lão bà tử của Viên gia thôn kia cũng có tiếng là người có lòng tốt, nhà nàng là người đầu tiên ném gà.

Trình bà tử đảo mắt một vòng, lại nói với Chúc lão thái thái:

- Theo ta thấy hồ ly tinh này cũng biến hư rồi, chuyên khi dễ người thành thật.

- Chuyện này không hợp lắm.

Chúc lão thái thái chần chờ suy tư một lát, nhưng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cùng mấy lão tỷ muội trước mặt này nói về ruộng đậu trong nhà.

Bên kia, Chúc Viêm thấy không có gì có thể nghe được, xoay người đi vào ruộng đậu với Viên Tiêu, chuẩn bị tiếp tục cắt đậu, hắn ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt của Viên Tiêu đang rất tâm sự, dứt khoát bỏ lưỡi hái vừa mới nhấc lên, đi đến bên cạnh Viên Tiêu, dùng tay sờ soạng đầu của Viên Tiêu một phen:

- Sao vậy? Suy nghĩ cái gì?

- Hả?

Viên Tiêu không lập tức nói chuyện, chỉ dùng ngón cái sờ soạng vải thô quấn ở lưỡi hái, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn hai mắt thâm thúy của Chúc Viêm, uỷ khuất nói:

- A Viêm, không phải ta làm.

- Ta đương nhiên biết không phải ngươi làm, ta nghe các nàng nói, cũng biết không phải ngươi, ngươi chưa bao giờ sẽ thương tổn người vô tội.

Chúc Viêm đưa tay lau mồ hôi trên mặt Viên Tiêu, đồng thời lại để sát vào lỗ tai Viên Tiêu, nhẹ giọng nói:

- Huống hồ, mấy ngày này hai ta như hình với bóng, ngươi dính ta như vậy, làm sao có thời gian đi làm chuyện đó.

- A Viêm.

Viên Tiêu hô một tiếng Chúc Viêm, Chúc Viêm nói xong hai mắt nghi ngờ cùng lo lắng tan thành mây khói, hắn ném lưỡi hái xuống đất, dùng đôi tay vờn quanh vòng eo của Chúc Viêm, gương mặt mềm mại cọ vào bên ngoài bộ ngực lố của Chúc Viêm, nói chuyện nhẹ nhàng vui sướиɠ.

- Chỉ cần A Viêm tin tưởng ta là đủ rồi, hắc hắc.

Chúc Viêm ở đối mặt với Viên Tiêu đột nhiên nhào vào trong ngực, suýt nữa không chống đỡ được, ngực hắn cảm nhận được gương mặt mềm mại của Viên Tiêu, tâm cũng mềm xuống theo, sau đó hắn lại bắt đầu nhớ tới đêm hôm đó, hai người an ủi lẫn nhau, càng nghĩ càng không thể khống chế mình, hắn thấy mọi người ai cũng bận rộn, cũng không chủ ý hai người bọn họ, đã ôm Viên Tiêu từ trong lòng ngực mình ra, nâng lên gương mặt của Viên Tiêu, hôn một cái môi Viên Tiêu, ở trước mặt Viên Tiêu hết sức lại nói:

- Bà nội bọn họ ở đây, chúng ta không thể làm gì khác, về nhà lại hảo hảo hôn ngươi.

- Ừm, đều nghe theo A Viêm.

Viên Tiêu ngoài miệng tuy nói nghe lời Chúc Viêm, nhưng trên thực tế lại ôm lấy eo Chúc Viêm, dưới tình huống mọi người không chú ý lại cọ vào Chúc Viêm vài cái, vừa mới buông cánh tay ra, nghĩ tới chuyện khác, lại ngửa đầu nhỏ giọng nói:

- A Viêm, chúng ta có nên tìm ra tên vô lại giả mạo ta kia không?

Chúc Viêm lắc đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo của Viên Tiêu, thấp giọng dùng giọng nói mà hai người có thể nghe được:

- Không cần phải xen vào hắn, giấy từ trước đến giờ đều không gói được lửa.

- Ừm,

Trải qua buổi sáng cắt đậu luyện tập, tốc độ làm việc của Chúc Viêm có đề cao rất lớn, hắn làm xong việc của mình sẽ quay đầu lại giúp Viên Tiêu làm việc, như vậy việc đi xuống trong nhà sẽ hoàn thành rất nhanh.

Ngay khi Chúc Viêm uống xong nước, chuẩn bị tiếp tục giúp người trong nhà làm việc thì đầu kia truyền đến giọng của Lục Chiêu Phúc, vừa rồi hắn cho rằng mình nghe lầm, nhưng khi hắn nhìn về phía Viên Tiêu, từ vẻ mặt của Viên Tiêu đã biết mình không nghe lầm, hắn nhìn theo giọng nói, nhìn thấy đó là hai bóng người quen thuộc của Lục Chiêu Phúc và Tề Liên Hải.

- Chúc lão đệ, nhà của ngươi làm nơi chúng ta dễ tìm.

Tề Liên Hải bắt lấy thân ảnh của Chúc Viêm, liền lải nhải lên:

- Hai người chúng ta trước tiên là đi tìm các ngươi, lúc này mới nhớ tới vụ thu hoạch hôm nay của các ngươi, lúc sau chúng ta lại từ Lân Nhân kia nghe được vị trí cụ thể của ruộng đậu nhà các ngươi, tìm nửa ngày mới tìm được các ngươi.

Chúc Viêm cho Tề Liên Hải một chén nước, sau khi Tề Liên Hải nói xong thì hỏi:



- Vậy các ngươi tốn công sức lớn như vậy để tìm chúng ta, là có chuyện gấp gì sao?

- Không có.

Tề Liên Hải lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lục Chiêu Phúc đang nói chuyện với Viên Tiêu ở bên cạnh, bất đắc dĩ than một tiếng:

- Còn không phải là Chiêu Phúc, hắn nói các ngươi không bày hàng, hắn tưởng các ngươi, thì quấn lấy ta, để ta dẫn hắn tới tìm các ngươi, ngươi nói ta có biện pháp từ chối gì?

- Ha ha, đúng là không có.

Đối mặt với vẻ mặt đau lòng của Tề Liên Hải, Chúc Viêm cũng lộ ra nụ cười đồng tình.

Chúc lão thái thái đầu kia thấy Tề Liên Hải tới đây, liền lãnh già trẻ trong nhà tới đây chào hỏi, dù sao thì Tề Liên Hải đã giúp bọn họ trước, hơn nữa còn là nha dịch, đương nhiên là phải ở chung với bọn họ cho tốt.

Sau khi chào hỏi, Chúc lão thái thái phân phát người nhà, lại dặn dò Chúc Viêm và Tề Liên Hải:

- Liên Hải, ngươi và A Viêm đi dưới gốc cây lao, nơi này phơi nắng rồi.

- Không sao, Chúc gia bà nội, ta không sợ phơi.

Tề Liên Hải cười cười với Chúc lão thái thái, cùng với lời nói của Chúc lão thái thái giờ phút này đang quấn lấy Viên Tiêu Lục Chiêu Phúc:

- Chiêu Phúc vừa rồi còn nói, ăn đồ ăn nhà các ngươi sẽ nghiện, một ngày không ăn sẽ hoảng sợ.

- Chiêu Phúc, hài tử này có ý tứ, hôm nay các ngươi ở lại dùng cơm chiều đi.

Chúc lão thái thái thuận thế lưu lại Tề Liên Hải, đồng thời công đạo Chúc Viêm:

- A Viêm, ngươi và Viên Tiêu mang theo mấy người Liên Hải về nhà chuẩn bị nấu cơm trước, chuyện hôm nay nhà ta đã làm xong, ta và mấy người gia gia của ngươi dọn dẹp một chút, lúc các ngươi nấu cơm xong, chúng ta cũng về nhà.

Người tới là khách, không thể để Tề Liên Hải và Lục Chiêu Phúc người ta vẫn luôn đứng ở ruộng đậu nhìn bọn họ làm việc, Chúc Viêm nghĩ nghĩ liền mang theo Viên Tiêu và mấy người khác đi về phía nhà họ.

Bởi vì hôm nay mọi người chỉ bận rộn thu hoạch vụ thu, cũng không có bột đậu, cho nên đậu chế phẩm Chúc Viêm tạm thời không có biện pháp làm, nhưng cũng may hiện giờ đang là mùa vụ, trong nhà còn có rất nhiều mặt khác đồ ăn.

Chúc Viêm nắm chìa khoá trữ vật Chúc lão thái thái cho mình, ở trong trữ vật gian khổ, trong nhà xác thật có rất nhiều đồ ăn, nhưng thịt lại cực nhỏ, duy nhất cho dù thịt cũng chỉ có thịt khô cùng thịt cá khô.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, Chúc Viêm đã mang toàn bộ đồ ăn và gia vị nên dùng ra, để Viên Tiêu và Lục Chiêu Phúc ở lại trong nhà, hắn và Tề Liên Hải cùng đi đến nhà đồ tể Đầu Vương ở thôn, đi mua mấy khối thịt ngon.

Chúc Viêm đưa tiền bạc cho Vương Thợ Săn, bên này coi như là mang theo Tề Liên Hải rời khỏi, hắn đã nghe được Vương Thợ Săn chào hỏi nam nhân vừa mới đi ngang qua, đương nhiên đây cũng không phải là trọng điểm, mà mấu chốt nhất là Vương Thợ Săn gọi người này là Viên lão lục.

Trước đó, Chúc Viêm nghe nói qua về Viên Tiêu, nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ qua diện mạo của Viên lão lục, hiện giờ xem cẩn thận, hắn không thể không bội phục khẩu vị của Lý Lan Hoa, chọn đều là nam nhân giống như Chúc lão nhị.

Chỉ thấy Viên lão lục kia, mỏ chuột tai khỉ mắt nhỏ, cái đầu không cao chân nhỏ, đi đường lắc lư nhìn khắp nơi, làm cho người ta có một loại cảm giác không yên ổn lại sinh ghét.

Vương thợ săn cho rằng Chúc Viêm không quen biết Viên lão lục, ở bên cạnh giới thiệu nói:

- Người đó tên là Viên lão lục, hắn là người của Viên gia thôn bên cạnh, gần đây luôn chạy về phía thôn chúng ta, nói không chừng lại theo dõi nhà ai không có phu quân và tiểu nương môn.

Viên lão Lục này thông đồng là nữ nhân nhà ai, trong lòng Chúc Viêm đương nhiên là biết rõ ràng, chỉ là Vương Thợ Săn giống như còn chưa phát giác, hiện tại nhân tình của Viên lão Lục là ai, hắn đã cười nhắc nhở Vương Thợ Săn:

- Trong thôn chúng ta giống như không có quả phụ, hắn hẳn là không thông đồng ai, nếu như hắn thông đồng ai thì cũng chỉ có nữ nhân là trượng phu không ở nhà.

Hiện tại, người nào trong thôn không biết trượng phu, đó chính là Lý Lan Hoa, bởi vì lúc Chúc lão nhị đi ra ngoài làm việc đã cố ý khoe khoang ở bên ngoài, cho nên mọi người đều biết.

Hiện giờ Vương thợ săn sững sờ tại chỗ, cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng, lúc hắn và Chúc Viêm rời khỏi, đã hiểu rõ.

- Chúc lão nhị này thật sự quá thảm.

Chúc Viêm nghe xong cũng chỉ cười cười, cùng Tề Liên Hải rời khỏi, ở trên đường Tề Liên Hải cảm thấy tên và tướng mạo của Viên lão lục có chút quen mắt, hoài nghi trước kia mình đã gặp qua Viên lão lục ở đâu, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói:

- Ta cũng đã gặp Viên lão lục này trước kia.

- Hả? Không ngờ Tề huynh cũng gặp hắn, xem ra hắn còn rất nổi danh.

Chúc Viêm nhìn Tề Liên Hải, chờ đợi Tề Liên Hải nói.



- Hắn thật đúng là rất nổi danh, khi đó ta vừa làm nha dịch không lâu, ta đã cùng tiền bối nha môn bắt hắn.

Tề Liên Hải vừa đi vừa nhớ lại chuyện trước kia:

- Khi đó người bắt hắn rất nhiều, ta ở phía sau nhìn, chẳng trách bây giờ hắn không quen biết ta.

Chúc Viêm nghe vậy nhướng mày, dần dần có chút hứng thú đối với Viên lão lục:

- Vậy hắn đã phạm phải chuyện gì sao?

Tề Liên Hải nhíu mày, giống như đang suy tư, giây lát hơi túng, hắn tiếp tục nói:

- Hắn làm tiểu nhị ở cửa hàng cầm đồ trên thị trấn, trộm đồ của người ta, bị chủ tiệm báo bắt, ngồi trong tù khá lâu, hiện tại không ngờ người này lại không trộm đồ, đổi thành trộm nữ nhân.

- Đại khái là lá gan lớn.

Chúc Viêm yên lặng nói, tiếp tục nói rất nhiều vấn đề với Tề Liên Hải, mãi đến khi bọn họ tới nhà mới thôi.

Trong nhà Viên Tiêu đang dạy Lục Chiêu Phúc chọn đậu, sau khi nhìn thấy Chúc Viêm nhà mình, lập tức ném Lục Chiêu Phúc đến bên cạnh, bước nhanh đi đến trước mặt Chúc Viêm, đôi mắt phóng quang nhìn về phía Chúc Viêm:

- A Viêm, sao ngươi đi lâu như vậy, hạt giống của ta và Chiêu Phúc đều đã chọn xong rồi.

- Hai ta ở trên đường nói chuyện một lát, sau đó chậm rãi.

Chúc Viêm giao đồ vật cho Viên Tiêu, sau đó Tề Liên Hải nói chuyện với Lục Chiêu Phúc, nhưng Lục Chiêu Phúc giống như không quá để ý đến Tề Liên Hải, chỉ là đối với đậu trước mặt rất quan tâm, hắn nhìn thấy Tề Liên Hải gặp phải trắc trở thì không khỏi cười một tiếng, xoay người sang phòng bếp khác.

Giống như hôm nay đã có tư thế trầm thấp, Chúc Viêm bắt đầu chuẩn bị cơm chiều chiêu đãi khách nhân với Viên Tiêu.

Đồ ăn của nông gia tương đối ít nhưng lại ăn ngon, cho dù ba chỉ nhân đậu que thiêu thịt, ba chỉ thêm xì dầu và muối đường thiêu tô màu, đãi thịt ba chỉ nấu sôi, lại bỏ đậu que đã dùng nước sôi vào trong nồi, xào trong chốc lát, sau đó đậy nắp nồi nấu nước là được.

Đậu que được nấu ra từ một cái nồi lớn, ba chỉ thơm phức, ăn mềm mại ngon miệng, trong mềm mại lại mang theo mùi thịt.

Thịt ăn nhiều sẽ không ngon, vậy yêu cầu giải nèo tiểu dưa muối tới ngon miệng, Chúc Viêm lấy rau thơm dưa muối mấy ngày trước trong nhà ra, vừa mới ướp rau thơm, thanh trung mang theo hoàng, phối hợp với dầu vừng và sa tế, ăn lên vị mềm dẻo mang giòn, vị giác rất ngon, vị tiên cay lưu hương, thật sự là đồ ăn tốt.

Trừ hai đồ ăn này ra, Chúc Viêm và Viên Tiêu còn chuẩn bị rau dưa canh và cá khô sốt cà chua.

Khi làm xong toàn bộ cơm canh, Chúc lão thái thái và những người khác cũng đã trở về, bởi vì trong nhà có khách nên uống rượu là không thể tránh khỏi.

Chúc lão nhân lấy ra Quế hoa nhưỡng mà ngày thường mình không thích uống, cùng mọi người thưởng thức.

Chính là cái gọi là rượu gặp tri kỷ thì thiên bôi thiểu, Tề Liên Hải và Chúc lão nhân uống hết chén này đến chén khác, sau đó hắn cảm thấy hai người uống không thú vị, lại kính mỗi người ngồi ở đây.

Ngay cả Chúc Viêm và Viên Tiêu cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, đều bị Tề Liên Hải khuyên uống vài chén rượu.

Trong lúc đó, Chúc Viêm sợ Viên Tiêu uống rượu không thoải mái, lại thay Viên Tiêu ngăn mấy chén.

Cũng may là tửu lượng của Chúc Viêm cũng không tệ lắm, trên bàn cơm ngoại trừ hắn và Tề Liên Hải ra thì gương mặt của mỗi người đều đỏ bừng, thoạt nhìn rất buồn cười.

Bữa cơm này vẫn luôn ăn tới khi màn đêm buông xuống, Tề Liên Hải thấy thời gian không còn sớm nữa, đã phải mang theo Lục Chiêu Phúc về nhà.

- Liên Hải huynh, bằng không thì ở đây ngủ lại một đêm, lần này huynh uống rượu, chúng ta vẫn không yên lòng.

Chúc Viêm một nhà đi theo mấy người Tề Liên Hải đi vào cửa, vẫn muốn giữ bọn họ lại.

- Hải, có thể có gì không yên lòng, tửu lượng của ta tốt đây, ngươi thật không cần lo lắng.

Tề Liên Hải phủ thêm một cái áo choàng cho Lục Chiêu Phúc, giúp hắn lên ngựa, sau đó cũng đi theo nhảy lên ngựa cười nói với Chúc Viêm:

- Tuy nhà ta và gia tộc của Chiêu Phúc là thế giao, nhưng Chiêu Phúc là một tiểu ca nhi, nếu như đêm không về ngủ, chỉ sợ sẽ bị người khác lên án, ta không thể gây thêm phiền phức cho hắn.

Lời này đã nói đến mức như thế, Chúc Viêm cũng không khuyên can nữa, hắn nhìn Lục Chiêu Phúc hiện tại đã mơ mơ màng màng, lại công đạo Tề Liên Hải vài câu, lúc này mới chia tay với bọn họ.

Trong nhà đều có người uống rượu đi ngủ sớm, Chúc Viêm khoá kỹ cửa lớn, rửa mặt xong liền tính trở về phòng nghỉ ngơi.

Lại không ngờ khi hắn đi đến đình viện thì phát hiện trong phòng của mình và Viên Tiêu không có châm nến, ngày thường Viên Tiêu chỉ cần rửa mặt xong thì sẽ vào nhà châm nến chờ mình, lúc này Viên Tiêu không ở bên ngoài, trong phòng cũng tối đen không có bất kỳ âm thanh nào.

Chúc Viêm có chút ngốc.