Chương 25

- Ta muốn đoạn thân.

Chúc Viêm nắm chặt tay Viên Tiêu, nói chuyện càng thêm kiên định, hắn không để ý mọi người ồ lên, tiếp tục nói với vẻ mặt kinh ngạc của một nhà Chúc lão nhị:

- Trước đó, bà nội ta đã đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, quan hệ giữa chúng ta lại không đoạn, hiện tại ngươi bởi vì không thành đạo sư, tới cửa nhà ta càn quấy, sau này nói không chừng còn muốn gây ra chuyện xấu gì đó, chi bằng hôm nay dứt đứt tất cả quan hệ cho sạch sẽ!

- Ngươi... Chúc lão nhị lúc này nói không ra lời một câu hoàn chỉnh, sở dĩ hắn dám mang theo Lý Lan Hoa tới đây náo loạn, chủ yếu vẫn là có một tầng quan hệ với Chúc Viêm. Trước đó, hắn đã đoạn thân với cả nhà Chúc lão thái thái, nhưng Chúc Viêm lại vẫn là con của hắn, cho dù náo loạn đến quan phủ thì ai cũng không thể làm gì hắn, cha giáo huấn nhi tử thiên kinh địa nghĩa, nhưng hôm nay Chúc Viêm lại đưa ra đoạn thân, nếu như đoạn thân thì sau này hắn và Chúc Viêm thật sự không có bất kỳ quan hệ gì, sau này Chúc Viêm cũng không còn quan hệ gì với hắn nữa.

Cùng lúc đó, Lý Lan Hoa bị đánh sưng mặt cũng không yên phận, nàng nhìn về phía Chúc lão nhị đang cúi đầu trầm tư giờ phút này hô:

- Đương gia, thân thể này không thể đứt được, nếu như gãy thì...

- Ngươi có quyền gì mà không thể cắt lời chứ?

Chúc lão thái thái đi lên lại cho Lý Lan Hoa vài cái tát tai, đánh Lý Lan Hoa đến mức hoàn toàn không dám lên tiếng, vừa mới nói tiếp:

- Chuyện hôm nay, ngay cả phụ lão và hương thân cũng xem rõ ràng, ngay cả con trai của Nhị thiếu đạo đức của Chúc lão cũng dám làm hại, sau này nói không chừng còn phải làm chút gì đó, thân chúng ta nhất định phải đoạn tuyệt!

- Ta từ nhỏ đã là trưởng đại của bà nội và đại bá gia ta, ngươi quan tâm ta làm cái gì? Ngay cả Ngọc trang sức mẹ ta để lại cho ta ngươi cũng phải đưa cho Chúc Hữu Tài, ngươi thật sự xem ta là con trai của ngươi à?

Chúc Viêm tiếp tục ở trước mặt các hương thân châm ngòi thổi gió, ra vẻ uỷ khuất:

- Ta thấy trước giờ ngươi chưa từng xem ta là con của ngươi, nào có chuyện lão phụ mang theo mẹ kế tới làm khó con trai của mình, nào có chuyện lão phụ không thể gặp con trai phát tài? Bây giờ ngươi còn không chịu đoạn thân với ta, có phải sau này còn muốn thượng quan phủ lăn lộn với chúng ta hay không?

Chúc Viêm lời này thành công làm cho hiện trường vốn đã bình tĩnh lại một lần nữa trở nên sinh động, mọi người bắt đầu vì Chúc Viêm mà căm giận bất bình, cũng có người bắt đầu thúc giục phải nhanh chóng đoạn thân, toàn bộ cảnh tượng náo nhiệt đến cực điểm.

Trong tình cảnh này, Ninh Lý Chính cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp mang theo Chúc Viêm gia và Chúc lão nhị đi đến từ đường trong thôn, đi đến trước mặt các tộc lão, muốn viết một tờ khế ước đoạn thân, cũng để Chúc Viêm và Chúc lão nhị ký tên trước mặt các đại gia hỏa.

Chúc Viêm bên này hoạ tốt áp, nhìn về phía Chúc lão nhị trầm mặc không nói từ đường bên kia, hắn bắt đầu thúc giục nói:

- Chạy nhanh, như vậy chúng ta sẽ thanh toán xong.

- Chúc Viêm, sao ngươi lại dám làm như vậy, hiện tại ngươi kiếm lời chút tiền, nhưng ai biết sau này ai sẽ như thế nào, ngươi đến nỗi làm chuyện này tuyệt như vậy? Ngươi đừng quên hiện tại Hữu Tài chính là thư sinh của học quán trên trấn, tiền đồ của hắn sau này sẽ rất lớn.

Chúc lão nhị nhắc tới con trai của mình, Chúc Hữu Tài, khuôn mặt căng thẳng rốt cuộc cũng buông lỏng một chút, đối với hắn mà nói, Chúc Hữu Tài mới là con của hắn, còn về Chúc Viêm, hắn trước nay chưa từng thật sự để ở trong lòng, cho nên lần này, Chúc Viêm đưa ra đoạn thân, tuy hắn khϊếp sợ nhưng không có bất kỳ thương cảm nào.

Chúc Viêm đối mặt với chất vấn của Chúc lão nhị chỉ cười cười:

- Chúc Hữu Tài không có bất kỳ quan hệ nào với ta, ta cũng chưa từng trông cậy vào, từ nay về sau ta đi con đường của ta, ngươi quá yêu thích ta rồi, nếu sau này ngươi lại đến phạm ta, ta và người nhà của ta sẽ không tiếp tục thủ hạ lưu tình nữa.

Lời này đều bị Chúc Viêm nói đến mức này rồi, Chúc lão nhị cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn hừ lạnh một tiếng, ở trên tên của mình ấn một dấu tay, làm như giận dữ lại nói:

- Ngươi cứ chờ đó, sau này Chúc lão nhị ta sẽ đến cầu ngươi, Hữu Tài nhà ta không phải là thân sinh của ta!

- Phốc!

Viên Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh Chúc Viêm đảm đương không khí, sau khi nghe Chúc lão nhị thề độc, hắn chỉ cười lên tiếng.

Vốn dĩ từ đường rất là nghiêm túc, sau khi Viên Tiêu cười xong thì trở nên có chút quỷ dị, đặc biệt là Chúc lão nhị, hắn nhìn Viên Tiêu mấy lần, sau đó nhìn về phía Chúc Viêm:

- Hắn đang cười cái gì? Tên phu nhân nhà ngươi ngày thường nhìn rất thành thật, hiện giờ xem ra ý đồ xấu rất nhiều.

- Suy nghĩ xấu xa quá nhiều rồi sao? Dù sao thì ta thích sủng vật của ta cũng có liên quan gì đến ngươi chứ?

Chúc Viêm nhìn Lý Lan Hoa bên cạnh Chúc lão nhị, đi lên trước thấp giọng nói với hắn:

- Còn về chuyện phu lang của ta cười là cái gì, ta chỉ có thể khuyên ngươi thu hồi lời thề độc vừa rồi.

- Ngươi là sợ ta lại đến tìm ngươi? Ngươi yên tâm, chút mặt mũi này Chúc lão nhị ta vẫn phải có, sau này tuyệt đối không tới tìm ngươi nữa, ngươi cũng đừng tới tìm ta.

Chúc lão nhị cho rằng Chúc Viêm không tin mình, lúc này mới cùng hắn phu lang cười mình, nghĩ vậy hắn muốn tiếp tục giải thích.

Đầu kia Chúc Viêm cười ngắt lời nói:



- Ta cũng không phải có ý đó, ta là nói ngươi thề độc phát có chút không thích hợp, bởi vì chuyện con trai ngươi, thật sự không dám bảo đảm, vạn nhất không phải là thân sinh thì sao?

- Ngươi... Lời này là có ý gì?

Chúc lão nhị càng nghe càng thấy không thích hợp, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn Lý Lan Hoa đang lườm Chúc Viêm.

Bên này, Lý Lan Hoa cảm nhận được tầm nhìn tìm tòi nghiên cứu của Chúc lão nhị, vội không ngừng tiến lên nói:

- Đương gia, nếu như chúng ta đều đoạn hôn thì cũng đừng cùng hắn nhiều lời, hắn nói nhất định là không muốn làm ngươi tốt, ngươi cũng đừng nghe lời hắn, chúng ta về nhà rồi, Hữu Tài còn đang chờ chúng ta mà!

Chúc lão nhị kết hợp với tình huống thực tế hiện tại để phân tích vấn đề vừa rồi, vẫn lựa chọn tin tưởng Lý Lan Hoa, bởi vì hôm nay hắn đã không có con trai lớn, sau này hắn chỉ có thê thϊếp và con trai nhỏ, dù sao bọn họ mới là người một nhà chân chính.

Nói đến đây, Chúc lão nhị cầm một nửa khế ước kia và Lý Lan Hoa bước nhanh rời khỏi từ đường.

Từ khi cùng với Chúc lão nhị đoạn thân, Chúc Viêm và Viên Tiêu đã sống rất thư thái, mỗi ngày đều cố định thời gian làm đậu hủ bán tào phớ, đi tới đi lui trên trấn, bình đạm nhưng không mất vẻ nhạt nhẽo.

Trong nháy mắt đã đến ngày thu hoạch, đối với các nông hộ trong vùng đã được thu hoạch, trong một năm này ngoại trừ việc gieo trồng vào mùa xuân ra thì cũng coi như là vụ thu hoạch quan trọng nhất.

Một ngày này, dưới sự dẫn dắt của Chúc lão, già trẻ nhà họ Chúc đều đi theo xuống đất, trong đó cũng bao gồm Chúc Viêm và Viên Tiêu, trong nhà đều trồng đậu nành, cho nên cần phải dùng lưỡi hái để tiến hành thu hoạch.

Chúc lão thái thái ở thời điểm phân phát lưỡi hái, đã đặc biệt dặn dò Chúc Viêm:

- A Viêm, lần đầu tiên ngươi xuống đất thu đậu, đừng có gấp gáp, Thiết Đản ca ngươi làm xong rồi sẽ giúp ngươi.

- Bà nội yên tâm ta có chừng mực.

Chúc Viêm ước lượng lưỡi hái trong tay mình, hướng về phía Chúc lão thái thái nhe răng cười.

Chúc Viêm lừa gạt Chúc lão thái thái, lúc này mới tiếp tục đi tìm Viên Tiêu ở bên cạnh không biết đang mân mê thứ gì, lúc này Viên Tiêu đang ngồi ở trên ruộng đậu ngạnh tử bận rộn cái gì.

Nhưng từ mặt bên cạnh có thể nhìn ra Viên Tiêu nghiêm túc cỡ nào, ngay cả mồ hôi trên trán cũng không có giơ tay lên lau, chỉ thấy mồ hôi từ trên trán xẹt qua chóp mũi tròn vo của Viên Tiêu, xẹt qua đôi môi mỏng và gợi cảm, sau đó theo cổ nghịch ngợm mà chui vào vạt áo của Viên Tiêu.

Chúc Viêm nhất thời có chút miệng khô lưỡi khô, hắn vì không cho phép mình miên man bất định, vội không ngừng tiến lên cổ họng một tiếng, thấy Viên Tiêu quay đầu lại, vừa mới ngồi vào bên cạnh Viên Tiêu, dùng tay lau mồ hôi trên trán Viên Tiêu, làm bộ dáng ngày thường, nhìn về phía Viên Tiêu:

- Làm gì vậy?

- Ngươi từ từ đã, rất tốt.

Viên Tiêu lúc này đây không có ngẩng đầu phản ứng với Chúc Viêm, chỉ là cho Chúc Viêm một câu, sau đó tiếp tục đùa nghịch đồ vật trong tay mình.

Chúc Viêm lần đầu tiên đã bị đãi ngộ bực này trong lòng có chút uỷ khuất, nhưng khi hắn thấy rõ đồ vật Viên Tiêu đang mân mê vội vàng trong tay vội vàng thì đã an tĩnh lại:

- Viên Tiêu, ngươi quấn thứ này làm gì?

- Đương nhiên là có tác dụng, ngươi một hai phải để cho bà nội làm cho ngươi tới đây cắt đậu nành, thật ra ngươi không được ăn khổ khi cắt đậu, lưỡi hái của chúng ta vừa nặng vừa khó ăn, một cái hơi không lưu ý còn có thể làm bị thương chính mình, ta thật sự không muốn ngươi làm chuyện này.

Viên Tiêu nói xong lời nói sau đó cũng dùng vải thô bọc toàn bộ lưỡi hái trong tay mình, dưới sự quan sát của Chúc Viêm, hắn gia công xong lưỡi hái rồi bắt đến trước mặt Chúc Viêm:

- À, như vậy sẽ không khó khăn gì, hơn nữa cái lưỡi hái này là ta dùng trước đó, còn rất thuận tay, để cho A Viêm dùng.

- Vậy còn ngươi?

Chúc Viêm cúi đầu chăm chú nhìn lưỡi hái bị Viên Tiêu phóng tới trước mặt mình, lòng mềm đến rối tinh rối mù.

Viên Tiêu vẻ mặt thỏa mãn dựa vào trên vai Chúc Viêm, thuận miệng nói:

- Ta dùng A Viêm là được rồi.

- Viên Tiêu, cảm ơn ngươi.

Chúc Viêm vươn tay vuốt cái đầu nhỏ đang dựa vào trên vai của mình, thanh âm trầm thấp nói:

- Ngươi chờ ta một lát, ta sẽ đem lưỡi hái của ta gắp hảo lại cho ngươi.

Cứ như vậy, dưới sự trợ giúp của Viên Tiêu, Chúc Viêm lại cuốn lấy một nhánh hái khác, lúc này mới yên tâm để Viên Tiêu xuống ruộng làm việc.



Vụ thu hoạch cùng với thời tiết đối với nông dân mà nói là quan trọng nhất, nếu vụ thu hoạch ngày đó bỗng nhiên mưa, vậy đối với nông dân thu hoạch một nửa hoa màu thì quả thực chính là dày vò, cho nên lựa chọn ngày nào để thu hoạch vụ thu đều là dựa vào quyết định của đương gia nhà này.

Chúc Chúc lão thái thái nhà họ hàng ngày ngày đều có khai quang miệng, mỗi một lần thu hoạch đều là do Chúc lão thái thái quyết định, lần này nàng lại không có làm lỡ công việc, thời tiết cuối thu nắng gắt này cho dù trời đầy mây trời mưa cũng khó mà làm được.

Mọi người bận rộn trên mặt đất một buổi sáng, mồ hôi ướt đẫm, Chúc lão thái thái thấy Chúc Xuân Nha về nhà nấu cơm đã vác giỏ tới, liền để mọi người đến trước ruộng đậu nhà mình chuẩn bị ăn cơm.

Khi thu hoạch vụ thu, buổi trưa mỗi nhà đều ăn cơm trên mặt đất, mỗi nhà đều sẽ phái một người trở về chuẩn bị cơm trưa, làm xong lại đưa tới nơi làm việc.

Khi mọi người ăn cơm đều không nói gì, Chúc Xuân Nha có chút không chịu nổi tịch mịch, nói ra chuyện hôm nay gặp được Chúc Hữu Tài trên đường:

- Sao ta lại giống Chúc Hữu Tài như vậy, gia tộc đều như vậy, còn mỗi ngày khoe khoang hắn ăn thịt ăn gì, còn có đồ ăn nhà hắn có bao nhiêu ngon, chính hắn có bao nhiêu ngon, làm người nghe xong đều phiền.

Chúc Thiết Đản đã lâu không nói chuyện, gặm lương khô liếc mắt nhìn Chúc Xuân Nha một cái, an ủi nói:

- Hắn cứ như vậy đừng để ý đến hắn, có lẽ con rận trong nhà hắn đều là mắt hai mí!

Chúc Thiết Đản lại bạo kim câu, mọi người nghe xong đều nở nụ cười, đặc biệt là Chúc lão đại, hắn ôm bụng cười ra nước mắt, hắn nhìn về phía Chúc Xuân Nha:

- Thật ra ngươi cũng có thể khoe khoang với hắn, nhưng mà ngươi không thể làm được gì khác.

- Ta có thể có gì để khoe khoang chứ?

Chúc Xuân Nha cho rằng mình có hi vọng, mắt hạnh tràn đầy mong đợi.

Chúc lão đại cũng không úp mở, cười chỉ chỉ vào chính mình:

- Cha ta ơi! Cha ngươi tốt như vậy, so với thân phụ Chúc lão nhị của Chúc Hữu Tài, có phải ta rất lợi hại hay không?

Chúc lão đại nói xong, mọi người ở đây cũng đều an tĩnh, chỉ có Chúc lão thái thái ở bên cạnh giúp đỡ nói:

- Lão đại nói lời này cũng không phải là hoàn toàn vô đạo lý, tuy lão đại không so được với A Viêm và Thiết Đản chúng ta, nhưng vẫn dư dả hơn Chúc lão nhị.

Được lão nương nhà mình khẳng định, Chúc lão đại càng phiêu, hắn gật đầu phụ hoạ nói:

- Đúng vậy, các ngươi xem ta biết trồng trọt, chịu đi phường thị bán đậu hủ, chuyện này làm sao mà Chúc lão nhị hắn có thể làm được?

Bạch Trân bỗng nhiên nhớ tới tin tức mình vừa nghe được gần đây, nhìn khắp nơi một chút, nhỏ giọng nói:

- Gần đây ta nghe nói Chúc lão nhị đi rồi, nói là đi đến nhà các thôn khác làm việc giúp đỡ.

- Cái gì, nhà mình mà lại mặc kệ à?

Chúc lão phu nhân hơi kinh ngạc nhìn về phía Bạch Trân.

Bạch Trân lắc đầu:

- Chuyện này ta thật đúng là không biết.

- Đại khái là nhà bọn họ còn không cần thu hoạch vụ thu, cho nên đi ra ngoài làm việc trước?

Chúc Viêm cũng suy đoán theo.

- A Viêm nói có lý, các ngươi nhìn ruộng đậu của Chúc lão nhị gia, lại nhìn nhà chúng ta một chút, đậu của chúng ta chính là một chuỗi tiếp một chuỗi, chờ nhà hắn đâu?

Chúc lão thái thái nói xong, nhìn về phía ruộng đậu nhà mình, vẻ mặt rất là thỏa mãn:

- Năm nay chúng ta sẽ được mùa đậu.

Chúc lão nhị gia mà lại dựa sát vào ruộng của nhà Chúc, cho nên đậu tốt hay xấu, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, ruộng đậu của nhà Chúc có nước suối Chúc Viêm, đậu thô to hơn của Chúc lão nhị gia rất nhiều, hơn nữa đậu thành thục cũng nhiều hơn rất nhiều, hai người một người so với một người trên trời một người dưới đất.

Trong lúc mọi người ngươi một lời ta một câu, cơm trưa đã ăn xong rồi, mỗi người hoạt động tính toán xuống ruộng tiếp tục làm việc, lại không nghĩ từ xa có mấy thôn phụ tới, trực tiếp tìm tới Chúc lão thái thái, nói cho Chúc lão thái thái biết hồ ly tinh lại ra, muốn nhìn chằm chằm vào gà vịt trong nhà.

Chúc Viêm nghe xong một nửa đoạn đối thoại này, lập tức nhìn về phía Viên Tiêu bên cạnh mình, chỉ thấy Viên Tiêu lắc đầu, tỏ vẻ mình rất vô tội.