Chương 19

Qua một lúc, người đàn ông mới trầm giọng nói “Ngủ ngon” rồi cúp máy.

Lục Duyên có thể nhìn thấy cha mình không nỡ, tắt máy xong mà vẫn còn tỏ ra lưu luyến.

Cha gọi điện cho ai vậy nhỉ?

Theo như cậu biết thì lúc Lục Hạc Lương ly hôn với mẹ, khi cậu mới ba tuổi thì không tái hôn nữa. Đây là bạn gái hắn sao?

Lục Duyên đoán đây là người hắn yêu, chỉ là chưa dẫn đối phương về nhà.

Lục Duyên cũng để ý rằng Lục Hạc Lương để lộ ra dấu vết ái muội ở trên da. Nếu nói mẹ cậu có nhu cầu về tình yêu cực cao thì cha cậu lại không như thế, ít nhất thì nhìn qua sẽ cảm thấy như vậy.

Lục Duyên định nghĩ tiếp nhưng điện thoại trong túi quần lại vang lên.

Chắc Yến Phục Linh thấy cuộc gọi nhỡ của cậu nên gọi lại.

Quen biết nhau hơn, Yến Phục Linh rất thích chọc cậu.

Nàng sẽ có một số hành vi giống y hệt bé cún con muốn thăm dò thế giới, Lục Duyên cảm thấy một góc trong trái tim mình bị nàng cạy ra cắn, sụp đổ từng chút một.

Dường như mọi người ai ai cũng có thói quen nghĩ rằng một nam một nữ ở cạnh nhau thì phải để người con trai dạy học cho người con gái từ trên xuống dưới thì mới có khả năng xảy ra phản ứng hóa học.

Lục Duyên không cần những thứ đó.

Kể từ khi cậu đến trường trung học số 1 Hoài Ngọc thì vẫn chưa đứng nhất lần nào, tất cả danh hiệu ấy đều thuộc về Yến Phục Linh. Trong một lần chơi bóng, Chu Du còn tỏ vẻ buồn bực vì chuyện này.

Lục Duyên không trả lời mà coi đó là điều hiển nhiên, bởi vì khi Yến Phục Linh thì thầm giảng đề rất quyến rũ.

Các bạn học nam và nữ thường đến gặp nàng để thảo luận các vấn đề, cậu cũng sẽ tham gia, nhưng cậu thường dành thời gian quan sát nàng khi nàng ở chung với những người khác.

Nàng rất tự tin cũng rất thông minh, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng. Trong đám ồn ào, Lục Duyên vẫn có thể nắm được giọng của nàng, ngắm quá trình nàng suy luận tính toán rồi nói rành mạch.

Lục Duyên thích ngắm Yến Phục Linh khi học, lúc ấy nàng không chọc cậu nữa mà có dáng vẻ điềm tỉnh ngoan ngoãn.

Khiến cậu muốn sờ mặt nàng.

“Alo?”. Giọng nói của Yến Phục Linh vang qua điện thoại.

“Ngại quá, Lục Duyên, có chuyện gì thế”

Hô hấp của nàng không ổn định lắm, Lục Duyên lật mặt bài thi qua một bên rồi hỏi nàng đáp án cuối cùng. Thiếu nữ tìm kiếm lục lọi, thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh thở gấp, mới nghe thì thấy bình thường nhưng càng nghe Lục Duyên càng thấy mình cứng.

“...”

Lục Duyên cúi đầu nhìn chằm chằm thứ ở giữa háng mình.

Cậu lơ đãng viết câu trả lời nàng đọc, viết xong đơn vị cuối cùng cậu mới phát hiện ra giống với kết quả cậu đã tính.

Vì thế mà cậu vẽ vài nét bút trên con số, lại cảm thấy không nên vẽ nữa, đành dừng lại.

Lục Duyên nhẫn nại trong chốc lát, rồi tỏ ra bình thường: “Yến Phục Linh, trễ như này mà cậu vẫn vận động à?”