Chương 1

Khi Yến Phục Linh vừa bước vào tuổi mười sáu, nàng chỉ mặc mỗi đồ lót đứng trước gương soi trong phòng.

Nàng nghiêng người ngắm nhìn bầu ngực căng tròn căng sữa, giữa eo thon và đôi chân miên man là mông cong rõ ràng

Ngày thường lúc mặc đồng phục học sinh, chúng chỉ là những đường cong hơi bất thường. Nhưng giờ đây, những đường nét uyển chuyển và nhấp nhô trần trụi bày ra, trong lúc cảm thấy có chút ngượng ngùng, Yến Phục Linh cũng nhận ra rằng nàng sẽ sớm trưởng thành.

Vì vậy, nàng ngập ngừng kéo mở qυầи ɭóŧ của mình một chút, nhìn vào nơi giữa hai chân mà trước đây nàng chưa từng chú ý.

Mông thịt đẫy đà, nhìn không rõ lắm, nên nàng quay lưng lại, hơi dang hai chân ra rồi khom lưng, từ giữa hai chân nhìn vào.

…Thấy được.

Mông thịt trong rất mềm, lông thưa thớt, chỗ giữa hai chân phát triển no đủ tựa như chiếc bánh bao vừa chín tới, lại giống như gò đồi, mỏng manh nhô lên.

Yến Phục Linh đưa tay ra nhéo nhéo, phát hiện nơi đó có rất nhiều thịt, cũng mềm mại. Nàng cố gắng mở môi âʍ ɦộ của mình ra, trong lúc đang mơ hồ nhìn phần thịt non mềm mại hồng hào diễm lệ bên trong, nàng hoang mang rối loạn buông lỏng tay.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ,như có lại như không, tựa như có một con chim bồ câu nhỏ từ đó bay ra, mà nàng bị đôi cánh vỗ của nó chạm vào trêu chọc.

Yến Phục Linh cảm thấy có chút lo sợ, nhanh chóng kẹp chặt hai chân, đứng thẳng dậy. Mái tóc quá dài, xõa xuống đầu khiến nàng chóng mặt khi đứng thẳng.

Lúc đó, Yến Phục Linh choáng váng nghĩ, tự hỏi Lục Hạc Lương sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy thân thể của mình.

Liệu anh có còn coi nàng như một đứa trẻ hay không? Nhưng nàng đã phát dục gần như không khác gì một phụ nữ trưởng thành, tất cả những gì nàng cần là thời gian, không nhiều, chỉ một hoặc hai năm.

Trên thực tế, Yến Phục Linh thực sự không biết người đàn ông đang nghĩ gì.

Khi đυ.ng phải thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không phòng bị của Yến Phục Linh, Lục Hạc Lương thoáng bối rối, sau đó ánh mắt hơi lảo đảo, nhìn chằm chằm vào bức tường.

Dường như cảm thấy không thích hợp, anh nhìn chằm chằm vào bức tường trắng sạch sẽ hết từ đông sang nam, và chỉ xoay người đối diện với bức tường.

Chỉ trong chốc lát thôi mà đã khiến anh cứng họng rồi, không ai nàng thể dửng dưng khi nhìn thấy thân hình của người con gái phải lòng mình.

Lục Hạc Lương biết rằng kích thước của mình khác với người bình thường, anh thường phải mặc quần đồng phục học sinh rộng rãi, ngay cả khi anh ấy mặc qυầи ɭóŧ thì khi tập thể dục, cũng không cảm thấy thoải mái.

Đặc biệt là khi đi vệ sinh trong giờ giải lao giữa các tiết học, những trò đùa và cái nháy mắt của các bạn cùng lớp thường khiến anh cảm thấy khó chịu.