Editor: Dĩm
Chờ khi những người đó rời đi, Phàn Tử Hào liền quay lại nhìn Thời Quang, vừa nãy hắn đang suy nghĩ làm cách nào để giải quyết tình hình, không ngờ Thời Quang đã xử lí xong.
“Em làm thế nào mà biết tay súng bắn tỉa có thính giác cực nhạy bén kia đang ở bên ngoài?” Phàn Tử Hảo đi đến trước mặt Thời Quang, trầm giọng hỏi.
Thời Quang cúi đầu sửa sang lại quần áo, dự định không để ý hắn, lại nghĩ tới những chuyện phát sinh khi hai người trong tủ, mặt không khỏi nóng lên, nhẹ nhàng trả lời “Đánh cược.”
Nghe được hai từ này, mặt Phàn Tử Hào không khỏi có chút căng thẳng. Bởi vì hắn luôn được dạy, nếu như không nắm chắc phần thắng, tuyệt đối không được ra tay, bằng không hậu quả sẽ không cách nào lường trước được.
Nghĩ đến nếu đám người kia thật sự là hải tặc, tay súng bắn tỉa kia lại không ở bên ngoài, mà Thời Quang làm như vậy, kết cục chắc chắn không cần nhắc tới. Nghĩ đến đó, sắc mặt Phàn Tử Hào liền trầm xuống. Không nói đến, nếu như cô thành công thì sao, khó chắc những người đó không thẹn quá hóa giận mà đem cô gϊếŧ chết.
“Cái gì gọi là đánh cược?” Phàn Tử Hào thường ngày sắc mặt không đổi cũng trở nên tức giận “Nếu em thất bại thì sao?”
Thời Quang lại lười để ý đến hắn, cô đã xác định bọn họ không phải hải tặc mới dám làm vậy. Nhưng những điều này không cần thiết phải giải thích với Phàn Tử Hào, giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà.
Gương mặt Thời Quang không có chút cảm xúc đi qua Phàn Tử Hào đang suy tính, lại bị Phàn Gia Kiệt giữ lại cánh tay “Miệng của em là có chuyện gì?” Lúc này, mặt Phàn Gia Kiệt sớm đã đen như than.
Thời Quang theo bản năng sờ lên môi, lúc này mới phát hiện môi cô đã bị Phàn Tử Hào hôn tới sưng lên, ánh mắt Thời Quang có chút tức giận, liền hất tay Phàn Gia Kiệt ra “Liên quan gì tới anh.”
Phàn Tử Hào cũng vội bắt lấy thời cơ đem Thời Quang kéo ra sau lưng “Anh họ hẳn nên đi xem vợ chưa cưới của mình.”
Lúc này, Đường Mạn Oanh vừa lấy lại tinh thần, bọn họ chỉ là hình chiếu? Vậy có phải là cô không bị...Chính là....Tuy là nói vậy, nhưng cô cũng không có cách nào tự lừa dối chính mình, bởi vì...cảm giác đó quá chân thật. Dù là thật hay giả, cảm giác cũng không có gì khác biệt.
Phàn Gia Kiệt mới không thèm quan tâm đến cô ta, hắn đính hôn là vì ai? Còn không phải là để che giấu bí mật cho Thời Quang, vốn tưởng rằng nói hết cô sẽ hiểu cho hắn, nào ngờ cô lại xoay lưng chạy vào lòng của Phàn Tử Hào.
Trên trán Phàn Gia Kiệt đã nổi đầy gân xanh, ngón tay run run chỉ về phía Phàn Tử Hào, “Em điên rồi sao, em quên chính mình muốn gì rồi sao? Hắn chỉ chơi em thôi, chẳng lẽ em cho rằng hắn thật sự lấy em?”
“Vậy còn anh?” Thời Quang đột nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn Phàn Gia Kiệt “Anh có thể lấy em sao?” Cô luôn tự cho rằng ánh mắt mình rất sắc bén, lại không hề biết rằng người khác nhìn cô như một con thú nhỏ bị thương đang xù lông, thẹn quá hóa giận, đáng yêu, mềm mại mà cũng thật đau lòng.
“Tôi là bởi vì...”Phàn Gia Kiệt xém chút trước mặt mọi người nói ra bí mật này, cũng may hắn đã kịp nhịn xuống. Phàn Gia Kiệt hít sâu một hơi “Chúng ta về rồi nói.” Sau đó kéo tay Thời Quang muốn rời đi.
Nhưng Thời Quang lại hất tay hắn ra “Không cần, mặc kệ lí do của anh là gì, chúng ta đã kết thúc rồi.” Nói rồi liền xoay người rời đi.
Phàn Gia Kiệt còn muốn đuổi theo, lại bị Phàn Tử Hào chặn lại, hắn lần nữa lặp lại câu nói: “Anh nên đi xem vợ chưa cưới của mình, dù gì, người ta cũng có ơn với Phàn gia.”
Này...chính là điểm khác biệt, Đường Mạn Oanh có ơn với Phàn Tử Hào, có ơn với Phàn gia. Cho nên...mặc kệ lí do của Phàn Gia Kiệt là gì, từ nay về sau, hắn đều phải đối tốt với Đường Mạn Oanh.
Đường Mạn Oanh thong thả đứng dậy, sắc mặt ung dung, bình tĩnh sửa sang lại quần áo, có được thái độ này của Phàn Tử Hào, cũng đã thay cô ta nói lên điều cần nói, từ nay về sau, bất luận là người nào cũng Phàn gia, đều phải cho cô một ít mặt mũi.