Chương 16: Huề nhau

Editor: Dĩm

Mãi cho đến lúc này, lão đại cùng Đại Hán mới biết thân phận của mình đã bị lộ.

Đại Hán cũng không hề tức giận, ngược lại khuôn mặt tươi cười, càng đánh lại càng hăng. Nhưng thời gian vui vẻ thường không kéo dài, tổng cục Liên Bang đã cho người giải quyết những rắc rối bên ngoài, rốt cuộc cũng ra tay giải quyết bọn họ.

Lão đại cúi đầu nhìn thời gian, phản ứng của Liên Bang tổng thự quả thật không tồi. Chỉ là trên mặt hắn lại chẳng có chút biểu tình nào, chẳng thể đoán được là hài lòng hay không.

Không cần hắn phải lên tiếng, Đại Hán dùng một quyền đánh bay Phàn Tử Hào về một phía, sau đó kêu mọi người đứng vào vị trí của mình. Mấy nam nhân bên người Đường Mạn Oanh nhanh chóng rời ra, mặc kệ đã bắn hay chưa, một chút lưu luyến cũng không có, dù sao cưỡиɠ ɧϊếp Đường Mạn Oanh cũng chỉ là một cái nhiệm vụ...

Bọn họ không quá đông, đếm sơ cũng chỉ bảy, tám người, nhưng thân thủ mỗi người đều không tồi. Chỉ bảy, tám người, lại có thể đem đám người ngoài kia chặn lại không cho vào.

Thời Quang thông qua khe hở trên cánh tủ quan sát hồi lâu, biết Phàn Tử Hào đã lộ mặt trước mặt lão đại kia, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Thời Quang im lặng cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng lặng lẽ cầm một cái hộp gõ lên một cái hộp khác, âm thanh không lớn, nhưng cũng rất rõ ràng. Cô chính là muốn thử xem bọn họ có để ý đến cô hay không.

Đúng là cảm tạ vì đám nam nhân này coi thường nữ nhân yếu đuối như cô! Khóe miệng Thời Quang hơi giương lên, tầm mắt quét qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở một nam nhân kì lạ.

Người con trai này có vị trí rất đặc thù, bị mọi người che giấu ở bên trong, nếu không có gì sai sót, hắn xem ra là người vô cùng quan trọng.

Cô nhớ rõ ở tổng cục Liên Bang có một tay súng bắn tỉa với thính giác cực kì nhạy bén, tuy không biết hắn có ở bên ngoài không, nhưng Thời Quang vẫn quyết đánh cược một phen!

Vào lúc sự chú ý của bọn họ đều để hết bên ngoài, Thời Quang đột nhiên ném một cái hộp xuống chân nam nhân kia. Nam nhân đó tựa hồ ngạc nhiên một chút, sau đó cúi xuống xem xét cái hộp, súng lazer trên tay cũng không có chút phản ứng nào.

Lão đại nhìn về phía âm thanh đó, chợt ánh mắt hắn lóe lên, “Cẩn thận!”

Thế nhưng...Đã không còn kịp! Chỉ nghe một tiếng xé gió lao tới, tiếp theo đó, một viên đạn đã ghim vào giữa hai lông mày của người con trai đó. Đôi mắt lão đại hơi nheo lại, đột nhiên một cái hộp nữa lại được ném tới, lần này...

Thế nhưng lại là ném dưới chân Đại Hán.

Đại Hán vừa định trốn, viên đạn đã bay tới, đã vậy còn bị Phàn Tử Hào đánh cho một quyền. Đại Hán vốn dĩ đã tránh thoát viên đạn, lại bị Phàn Tử Hào một quyền đánh trở về chỗ cũ.

“Chết tiệt!” Đại Hán kêu lên một tiếng, phía sau ót của hắn đã bị trúng đạn, hắn trừng lớn mắt, không cam lòng nhìn Phàn Tử Hào, mà Phàn Tử Hào chỉ lạnh nhạt nói “Huề nhau.”

Lão đại vậy mà đã tổn thất tận hai người, những người khác liền nhanh chóng thay đổi vị trí, nếu như bình thường, chắc chắn sẽ tiếp tục chiến đấu, thế nhưng...lão đại lại giơ tay nói “Không cần.” Dứt lời liền nhìn thoáng qua ngăn tủ bên kia “Mọi người đã mắc một lỗi nghiêm trọng, quay về chịu phạt!”

Tiếp theo liền lấy trong túi ra một đồ vật, ấn lên cái nút trên đó, lập tức thân hình dần dần mờ đi rồi biến mất, mà phi thuyền cá mập máu ngoài kia cũng biến thành một cơ quan kiểm soát chế thức của phi thuyền.

Thời Quang từ trong ngăn tủ đi ra, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, những người này đều là hình chiếu sao? Như thế thì cũng quá chân thật đi, rốt cuộc là cái kỹ thuật nghịch thiên nào thế này.

Thời Quang không hề biết, thời điểm cô bước ra khỏi tủ, có một ánh mắt đã luôn quan sát cô.