Chủ nhiệm lớp mười ngạc nhiên phát
hiện Lục Dư vốn lười
biếng dường như
bắt đầu cố gắng
học
tập,
tuy khẳng định không phải
từng giây
từng phút đều vô cùng chăm chú nhưng lại nghiêm
túc nghe giảng,
thỉnhthoảng còn ghi chép lại.
Đồng
thời cũng có mấy giáo viên
tiết khác
báo lạitình
huống này với
bà,
chủ nhiệm lớp vui mừng cảm
thấy cuối cùng Lục Dư cũng muốn
tiến
bộ rồi,
đương nhiên nhạc kiến kỳ
thành* với chuyện này.
(*vui mừng khi nhìn
thấy chuyện gì đó phát
triển)
Mã Hạo Khôn không biết
cuối
cùng Lục Dư
tiến
lên
thế
nào,
Lục Dư
học
từ đơn
tiếng Anh
lười giải
thích với
hắn.
Lục Dư
thấy
cảm giác
này
rất khó
nói
rõ,
cái
cảm giác đã
lạc đường
thật
lâu độtnhiên
có
lại phương
hướng
này.
Bởi vì cơ
bản cuối
tuần Lục Dư đều làm
thêm ở
tiệm net nên Quý Tinh dứt khoát quyết định địa điểm
học
thêm cuối
tuần
tại đó.
Tiệm net không phải lúc nào cũng chật kín,
thời gian
buổi sáng khá rảnh rỗi,
hai người
tìm một cái
bàn không người
bắt đầu
học
tập,
đến
trưa sẽ cùng nhau ra ngoài ăn một
bữa,
sau khi ăn xong Lục Dư sẽ về
tiệm net để
tiếp
tục làm việc,Quý Tinh
thì chạy
tới
trường luyện
thi của mình.
Cuối
tuần Lục Dư không phải làm việc
ban đêm,
đến sáu giờ đã
tan làm.
Từ khi vào
đông
trời
tối
cực kỳ sớm, mới
sáu
giờ mà ngoài trời đã
một
mảnh
tối đen, đèn đường cũng lác đác bật
lên.
Lục
Dư đeo túi
đi ra khỏi tiệm net, ngẩng đầu một
cái
đã nhìn thấy ở
cửa hàng tiện lợi phía đối diện có
bóng
người
đang
vẫy
tay với hắn, người nọ đứng ngược hướng sáng,
căn bản không thấy rõ mặt, nhưng Lục Dư
lại có thể
trong nháy mắt
xác
định
đó là
Quý
Tinh
một cách thần kỳ.
Hắn lập
tức
băng qua đường,
nhìn
thấy Quý Tinh vẫn còn mặc
bộ quần áo lúc sáng,
tay phải đang vịn một
bên của xe đạp,
cười
hì
hì với
hắn.
Lục Dư
nói,
“Muốn gặp
tớ đến
thế à,
mới
có
mấy
tiếng đã
chạy
tới
nữa.”
Quý Tinh liếc hắn một cái, “Cậu được rồi
đấy,
tớ đột nhiên nhớ lúc sáng có
bài cậu hỏi tớ
đã trả lời
sai
rồi,
vậy nên bây giờ
mới
tới nói lại lần
nữa.”
Lục Dư đưa
tay
chạm
tay Quý Tinh
một
cái,
có
chút
lạnh
lẽo,
vì vậy
hắn
nói,
“Giảng bài
thì
lúc
nào
chẳng được,
còn đứng ở đầu đường
hóng gió,
cậu
chorằng đang
là
mùa
hè
mở
máy điều
hòa
nhiệt độ
hay sao,
cho dù
muốn
nói
thìcậu vào
tìm
tớ
cũng được
mà.”
Quý Tinh chà chà tay
mình, “Nếu cậu
hiểu
sai
bài đó, nhất định bài sau
cũng
sẽ bị kẹt
lại.
Ôi trời,
tớ không lạnh,
hơn nữa sau khi
hết
giờ học tớ
mới
tiện
đường
tới
đây,
trước
đó còn đi
loanh quanh bên trong cửa hàng tiện lợi
mà,
thấy sắp đến giờ tớ
mới ra ngoài chờ, hơn nữa
vào
lúc này nhất định trong quán rất đông khách,
chẳng
lẽ tớ lại
đi vào cản trở
cậu
làm việc hay sao?”
Lục Dư dẫn xe đạp
thay
cậu,
“Chậc,
cậu
ngốc quá.
Đi,
đến
chỗ
nào ấm áp
mộtchút.”
Vì vậy hai
người vào
KFC
ngồi
một góc, nói xong đề
bài.
Trước khi
đi Quý Tinh hỏi Lục
Dư,
“Cậu
đã đọc mấy
quyển sách nhϊếp ảnh chưa?”
Lục Dư
nói,
“Đọc
rồi,
còn
càng đọc
càng
thấy
thú vị,
hiện
tại
tớ
thuận
tay
chụpmột
tấm
cũng
có
hiệu quả không
tệ.”
Quý Tinh cho hắn một
ánh
mắt “lợi hại lợi hại“, “Chỗ nào đọc
không hiểu cậu
có thể tới tìm
tớ,
tớ sẽ
đi hỏi chú của
tớ.
Mai gặp nhé?”
Lục Dư
lười biếng duỗi eo,
“Tuân
lệnh.
Sáng sớm
mai
cậu
có
thể
ngủ
thêm
mộtchút,
tớ sẽ
mang buổi sáng
cho
cậu.”
“Cảm ơn nha.”
Lục Dư đưa Quý Tinh đến giao
lộ.
Sắc
trời
mờ
tối,
đèn
hai bên đường đều đã sáng.
Quý Tinh
ngồi
trên xe đạp đưa
lưng về phía Lục Dư phất phất
tay,
trênchân đạp
một
cái đã
chạy đi xa.
Trong
tay
Lục Dư còn
cầm
một quyển
sách
bài tập, hắn nhìn đến khi
bóng
dáng
Quý
Tinh
dần khuất
hẳn phía cuối con đường mới quay đầu về
nhà.
Một ngày học tập cứ
như vậy trôi qua.
Quả thật cảm thấy vô
cùng
không thể
tin
được.
Quan
hệ của Lục
Dư và Quý
Tinh
càng
ngày
càng
tốt,
bạn
học lớp mười đều rõ
như ban ngày. Sau khi giáo viên chủ
nhiệm biết còn
cố ý
gọi
Quý Tinh đến phòng làm việc khen ngợi vài câu, biểu dương cậu giúp đỡ
Lục Dư học
tập,
nhưng cũng nhắc nhở
cậu
đừng
bị Lục Dư
làm ảnh hưởng lo chơi không lo
học.
Nhưng
tất
nhiên
Quý
Tinh
cũng
biết
không
phải
như
thế,
qua lại lâu ngày nên
cậu
cũng
hiểu,
Lục
Dư rất ít
khi chơi game,
căn bản không phải là người nghiện
trò chơi,
dường
như
đa số
thời
gian
hắn
đều làm part time, thậm chí nếu nói
đến
chơi
game
này nọ thì
cậu
còn rành rọt hơn Lục
Dư.
Đương
nhiên cậu
không giải thích mấy chuyện này với giáo viên chủ
nhiệm, cậu cũng không cố
tình
nói
này nọ về
Lục Dư với
những bạn
học
khác,
ngay
cả Trình
Thiếu
Đồng
cũng
không.
Thỉnh
thoảng Quý Tinh sẽ
vì vậy mà
nảy sinh một chút cảm giác thỏa mãn
khi
độc chiếm
được
một người
bạn.
Cuối
tuần,
khoảng
tám giờ
tối Lục Dư về đến nhà như
thường lệ,
hắn mở cửa
bước vào,
đèn phát ra ánh sáng màu quýt khiến ngôi nhà nhỏ
hai phòng ngủ một phòng khách
trở nên ấm áp,
trong phòng khách
truyền ratiếng phim
truyền
hình
từ
ti vi,
đứng ở cửa đã có
thể nhìn
thấy khói mỏngbốc lên
tại nhà
bếp.
“Về rồi à.”
Ông Lục đang cầm
thìa canh,
nghe
thanh âm
thì
bước ra
từ nhàbếp.
“Vâng.”
Đầu
tiên Lục Dư đặt
túi xuống đổi dép,
tiện
thể liếc mắt nhìn TV rồi đi
tới nhận lấy
thìa canh
trong
tay ông Lục,
“Cụ Lục,
lại xem
biệt> đấy à,
đã xem một
trăm
tám mươi lần rồi,
cháu có
thể đổi phim khác không?”
Ông Lục không đồng ý
“chậc” một tiếng, “Ông mời anh xem
đấy
hả. Ông thấy thực ra
anh
đang
ghen
tỵ Hà
Thư
Hoàn
đẹp trai hơn anh mà
thôi,
sao
lúc ông xem
không
thấy
có ý
kiến
gì?”
Lục Dư
thêm
muối và
mì
chính vào
canh,
nếm
thử,
tắt
lửa,
bất đắc dĩ
nhìn ông Lục,
“Vậy
lúc ông xem
cháu
cũng không
nói gì
mà.”
“Thôi đi.”
Ông Lục về ngồi
trước TV,
“Anh
thì
hiểu cái gì…
Lỗi mốt,
sát mã đặc*.”
(*chỉ một nhóm người có phong cách ăn mặc kết hợp thị hiếu Nhật Bản và rock của Âu Mỹ, thích mù quáng bắt chước quần áo và đầu tóc ban nhạc rock của Nhật Bản. Mọi người cứ: tưởng tượng đơn giản là đồ một nhóm người mặc trang phục cá tính với đầu tóc kiểu HKT sặc sỡ là ra.
Hoặc có. thể search cụm “杀马特”
trên google để xem hình cụ thể.)
Lục Dư đem
canh
nấu xong
ra
ngoài,
“Cụ Lục,
ngài đã
hơn bảy
mươi
tuổi
rồi,
mỗi
ngày đều
nhìn
mấy
người
trẻ
tuổi
hôn
hít
nói
chuyện yêu đương
mà
còn không
thấy xấu
hổ.”
Mắt ông Lục vẫn dán
lên TV,
“Nếu ông không xem
mấy
thứ
này
thì
làm sao biết được đám
thanh
niên bây giờ
thường
theo đuổi
nhau,
nếu ông không giúp
anh
học
hỏi
nhỡ sao
này
anh bị
mấy
con bé khác
lừa gạt
thì sao?”
Lục Dư dọn xong
thức ăn,
thấy dáng vẻ ông
hắn vẫn
trầm
mê
trong phimtruyền
hình không dứt
ra được,
quả
thật sắp bị
chọc
cười,
“Sau
này
cháu
tìmcon gái
còn phải
nhờ
cụ Lục,
ngài
có
thể
mau
tới đây ăn
cơm không?”
Ông Lục đi
tới
hỏi hắn, “Sáu giờ tan làm
tám
giờ mới về
tới,
cháu
đi đâu thế?”
Lục Dư
cũng
người xuống ăn,
“Học,
được danh sư giảng bài
cho.”
Ông Lục liếc nhìn hắn một
cái,
không hỏi
tiếp.