Lúc sắp ăn xong bên
ngoài đột
nhiên
mưa
trút
như
thác đổ,
hạt
mưa
tách
táchrơi xuống,
tiếng
mưa
rơi
rất
lớn,
mạnh
mẽ
nặng
trịch,
giống
như
một
trận
chiến không
ngừng
nghỉ.
Mưa lớn như vậy
nhất
định
không có
cách
nào rời khỏi, ông Lục giữ
Quý
Tinh
lại một đêm, Quý Tinh đồng ý,
gọi về nhà
báo
một tiếng.
Trong
nhà
không
có phòng
dư, Lục Dư
đành
phải
để Quý Tinh ở
chen
chúc
với mình một buổi tối.
Ban đêm Quý Tinh ngồi
trước
bàn
học của Lục Dư làm
bài
tập,
viết xongthì
bấm điện
thoại một lúc.
Lục Dư ngồi dựa vào đầu giường mở một chiếc đèn màu sắc ấm áp,
đọc mấy quyển sách về phương diện chụp ảnh,
thỉnhthoảng
hai người
tán gẫu vài câu,
cứ như vậy
thoáng cái đã đến nửa đêm.
Lúc Lục Dư vệ sinh xong
chuẩn bị
ngủ
còn
cảm
thán,
bản
thân vậy
mà
lại
cóthể
chuyên
chú đọc sách
tới
mấy
tiếng,
cho dù không phải sách giáo khoacũng
tuyệt đối không phải
là
chuyện
mà
hắn
có
thể
làm
trong quá khứ.
Chẳng
hiểu
tại sao
lại
làm
chuyện
mà
trước đây
chưa
từng
làm.
Trước
khi
ngủ Lục Dư
đến
phòng
tắm
tắm rửa, Quý Tinh ở
ngoài
gõ cửa hỏi cậu
tắm
xong
thì mặc gì, Lục
Dư đứng dưới vòi sen nói, “Mặc tạm
đồ của tớ
đi.”
Quý Tinh đứng ngoài
cửa chỉ nghe tiếng nước rì rào, không nghe rõ
Lục
Dư nói gì,
“Hả?”
Lục Dư
cầm khăn
lông
tùy
tiện
lau
người,
chỉ
mặc
một
cái quần
lót đã
mở
cửa
ra,
đi
lướt qua Quý Tinh về phòng
của
mình,
“Mặc đồ
của
tớ,
để
tớ
lấy
cho
cậu.”
Quý Tinh đi theo sau
hắn,
nhìn
thấy
nước
nhỏ
giọt
trên
tấm lưng trần trụi của hắn, từng khối cơ
bắp
căng
đầy mạnh mẽ, không khỏi tấm tắc ra
tiếng.
Lục Dư quay đầu
nhìn
cậu,
“Sao
thế?”
Quý Tinh vươn tay vỗ
bốp
bốp mấy cái lên
lưng
hắn,
trong giọng nói có
chút
ước ao, “Cả người đều là
cơ thôi.”
Lục Dư
cũng
nghe
ra
chút ý
tứ
hâm
mộ
của
cậu,
vừa
tìm quần áo
cho
cậu vừa đắc ý
cười,
“Muốn
hả?”
Quý Tinh thành
thật
gật đầu, “Rất muốn,
cảm thấy cực kỳ
rắn
chắc,
vô cùng khỏe mạnh.”
“Nếu cậu muốn
tập
tớ cũng
thật sự không dạy cậu nổi,
tớ chưa
từng
tập,qua lâu
thì
tự nhiên
thành như vậy.”
Lục Dư lấy một cái qυầи ɭóŧ mới
từtrong ngăn
tủ quần áo,
một cái áo
thun
tay dài,
một cái quần đùi đưa cho Quý Tinh,
“Ừm,
có
thể
hơi rộng một chút.”
“Cái nào rộng?”
Lục Dư
cho
cậu
một ánh
mắt sâu xa,
“Quần
lót đó,
mặt
trước,
có
thể sẽ
hơirộng.”
Quý Tinh nghe xong lập tức cười ra
tiếng, “Kinh khủng quá đi, có
phải
tớ nên vỗ
tay ngưỡng mộ sự to
lớn của cậu không.”
“Vỗ
hai cái là được rồi,
nhiều
hơn sợ là
tớ sẽ kiêu ngạo mất.”
Mắt Quý Tinh mang theo ý
cười
liếc
hắn một cái.
Lúc
ngủ
hai
người
nằm song song
nhau,
đắp
cùng
một
cái
chăn,
Lục Dư đưa gối đầu
của
mình
cho Quý Tinh,
bản
thân
thì dùng quần áo
lót
thành
một
cái gối.
Bên ngoài
trời vẫn còn đang mưa,
tí
tách,
rơi lên mái nhà,
đập vào
hiên.Trong phòng rất yên
tĩnh,
hô
hấp của
hai người đều yên ổn,
không ai nói gì,
tiếng mưa rơi lúc nặng lúc nhẹ,
va vào cửa sổ
thủy
tinh vang lên
tiếngtách
tách,
thanh âm này khiến lòng người cảm
thấy vừa
bình yên lại vừathư
thái.
“Lục Dư?”
Quý Tinh đột nhiên gọi
hắn.
“Ừ.”
“Tâm sự không?”
Quý Tinh đột nhiên nói
thế.
“Tâm sự chuyện gì?”
Lục Dư
hỏi.
Quý Tinh suy nghĩ một chút, “Sau này…
cậu muốn làm gì?”
Muốn... làm gì...
Lục Dư
mở
mắt
nhìn
chằm
chằm
trần
nhà
tối đen không
lên
tiếng.
Có
lẽ
là sau khi
tốt
nghiệp
trung
học sẽ
tìm
một
công việc bình
thường,
nói không
chừng
cũng
có
thể sẽ đến
tiệm
net
làm quản
lý,
nuôi ông già
trong
nhà kia,
nếu gặp
người vừa
mắt
lại
thích
hợp
liền kết
hôn
rồi sống qua
ngày,
nếu không gặp
thì
cũng không sao.
Sau đó
có
thể sẽ
nuôi
thêm
một
con
chó,
rảnhrỗi
thì dắt
nó đi dạo,
cứ
như vậy
mà sống.
Bình
thường
nhất phổ
thông
nhất.
Nhưng
hắn
không
nói
ra, chỉ hỏi ngược lại Quý
Tinh, “Cậu thì
sao?”
“Tớ muốn làm công việc liên quan đến
thiết kế,”
Quý Tinh cũng nhìn
trần nhà chằm chằm,
giọng điệu có chút mong đợi,
“Tớ muốn làm
thiết kế quảng cáo.
Từ nhỏ
tớ đã vô
tình nhìn
thấy mấy cái video quảng cáo rất sáng
tạo,
quả
thực còn đặc sắc
hơn một
bộ phim,
rõ ràng chỉ là một đoạn ngắn như
thế nhưng những
thứ
bên
trong lại rất nhiều.
Thậm chí không cần quá nhiều lời
thoại,
chỉ cần một câu nói ngắn ngủi,
một khung cảnh là có
thể
tạo ra rất nhiều ảo
tưởng
tuyệt vời,
rất lợi
hại,
tớ cũng muốn làm.”
Tất cả những điều Quý Tinh nói
là ý
tưởng trong lòng cậu từ
trước
tới
nay,
cậu cảm thấy tương lai như vậy
chính là
tương
lai
tốt nhất mà cậu
có thể nghĩ đến, làm chuyện mình thích,
mãi
mãi theo đuổi con đường mình đã chọn, thứ mà
mình
theo
đuổi
cũng
có thể mang đến
cảm
giác
thỏa
mãn cho mình.
Quý Tinh dùng khuỷu
tay chọc chọc Lục Dư, “Cậu còn
chưa
nói
của cậu đó.”
Lục Dư
nói,
“…
tớ
chưa
nghĩ
ra.”
Hắn vẫn
chưa
nghĩ
ra
nên
trả
lời vấn đề
này
thế
nào.
Quản
lí tiệm net và
chuyên viên thiết kế
quảng cáo.
Chỉ kém
mấy
chữ,
nhưng
nội dung
trên
mặt
chữ
lại kém
rất
nhiều,
giống
nhưhắn và Quý Tinh,
thoạt
nhìn đều
là
học sinh,
nhưng bên
trong
lại
chênh
lệch không ít.
Giữa
người và
người
tất
nhiên phải
có khoảng
cách,
Lục Dư biết khoảng
cách giữa
hắn và Quý Tinh
lại
càng
lớn
hơn,
nhưng
lúc
trước
nhận
thức về điều
này vẫn
chưa
rõ
ràng đến vậy,
hiện
tại
tựa
như
là
hiệu quả sau khi dùng kính
lúp phóng đại gấp
trăm
lần,
lớn đến kinh
người,
lớn đến
mức khiến
hắn
chợt bừng
tỉnh.
Cuộc sống
tương
lai
của Quý Tinh
còn
có ước
mơ để phấn đấu,
nhưng
hắn
thìcó gì?
Lục Dư
trước giờ đều qua
loa
tạm bợ
cũng
có ước
mơ
của
mình
hay sao?
Hiệntại,
có
lẽ
là không
có.
Nhưng
trong
lòng
hắn vẫn
thầm
nảy
ra
một ý
nghĩ khác,
có
chút
muốn đuổi
theo
người
này,
cho dù không xuất sắc bằng
cậu ấy
cũng không
muốn
cuộc sống
chỉ
có
hai
màu đen
trắng.
Hắn đứng
tại
một góc phòngtối
mờ đầy bụi bặm,
lúc
này đây
lại
muốn đi về phía Quý Tinh
mượn
một
chút ánh sáng.
Chỉ
là Quý Tinh đi vừa vững vừa
nhanh,
hắn
nên dùng dáng vẻ gì để đuổitheo?
Quý Tinh thấy hắn không nói lời nào, lấy
tay
đυ.ng
hắn một cái, quay đầu qua, trong thanh âm tràn đầy
chờ mong,
“Lục
Dư,
chúng
ta cùng cố gắng thi
đại
học đi!? Cùng một trường,
hoặc
cùng
một
thành
phố
được
không? Có
thể đi học
chung, có
thể
đi chụp ảnh, có
thể
gặp gỡ thưởng thức rất nhiều điều mới lạ, còn
có thể trải nghiệm
những
chuyện mới nữa.”
Lục Dư
ngây
ngẩn
cả
người,
cũng quay đầu
lại,
đối diện với đôi
mắt đen
nhưmực
của Quý Tinh,
trong
tiếng
mưa
rơi
tí
tách
tí
tách dần
cảm
nhận được,
thứ đã
từng không
thiết
thực,
dường
như đã
có
hình dạng
rõ
ràng
hơn
một
chút.
Quý Tinh thấy bộ dạng hình như
đã bị thuyết phục của hắn, không ngừng
cố gắng, “Tớ dạy cậu
học,
cậu
chưa
nghĩ
ra muốn làm gì
cũng
có thể từ
từ nghĩ, tớ cũng sẽ
giúp
cậu đạt được, nhé?”
Quý Tinh nghĩ,
cậu coi như đã
hiểu
rõ Lục Dư
được
vài phần,
hắn nói chưa nghĩ tới, cũng không nhất định là thật sự
chưa
từng
nghĩ.
Tuy Quý Tinh không biết gia đình Lục Dư,
bản
thân
Lục Dư đã
xảy ra chuyện gì, nhưng cậu muốn kéo Lục
Dư đi trên một
con
đường
ngày
càng
tươi
sáng, cậu
muốn
cố hết sức đối
xử tốt với hắn. Quý
Tinh
không thể
xác
định
cách
làm hiện tại của bản
thân
là đúng hay sai, nhưng cậu nhất định phải đưa tay
ra,
cho Lục Dư
sức
mạnh.
Lục Dư siết
chặt
nắm
tay
của
mình,
nghiêm
túc
trả
lời
cậu,
“Được,
cùng
nhau
cố gắng.”
Hắn vẫn
chưa
tìm được
thứ
mà
mình
muốn
theo đuổi,
cũng không biết
lúc
nào sẽ
tìm
ra,
nhưng
hắn quyết dịnh phải
theo đuổi
ngôi sao
rơi vào
cuộc đời đentối
này
của
mình.
Tương
lai
nhất
định
sẽ có
đáp
án.