Chương 11

Chờ làm xong cơm nước đã gần năm giờ rồi,

từ cửa sổ nhìn ra ngoài,

bầutrời đã dần dần chuyển sang màu cam nhạt ấm áp,

một đám mây đậu lại không nhúc nhích,

tô điểm cho

bầu

trời rộng lớn,

tựa như ngọn lửa.

Trên

bàn

bày năm món một canh,

có chay có mặn,

màu sắc nhìn cũng rất đẹp.

Ông Lục gắp đồ ăn,

nói chuyện với Quý Tinh,

“Tinh Tinh,

Lục Dư nó không

tĩnh

tâm đọc sách được,

cháu đừng

học nó,

phải

học

hành cho giỏi.”

Khóe môi Lục Dư cong lên,

“Ông Lục à,

top mười còn chưa đủ giỏi sao?”

Quý Tinh cũng cười,

“Ông ơi,

cháu

biết mà.

Thật ra cháu cảm

thấy chỉ do Lục Dư không chịu để

tâm

thôi,

nếu cậu ấy chuyện gì cũng để ý,

nhất định có

thể làm rất

tốt.”

Lục Dư

tự giễu nói,

“Khen

hơi lố rồi đó.”

Ông Lục cười lắc đầu,

“Ông cũng không chờ mong

thằng nhóc này có

thểhọc nên

trò

trống gì,

thuận

thuận lợi lợi, rộng rãi sáng sủa là được.”

Lục Dư ăn cơm không nói chuyện,

nhưng Quý Tinh lại nói

tiếp,

“Ông,

con sẽ

trông chừng cậu ấy,

sau này con sẽ kéo cậu ấy

tiến về phía

trước.”

Nghe đến đấy Lục Dư quay đầu nhìn Quý Tinh cười,

“Cậu kéo

tớ?”

Quý Tinh dùng ánh mắt

tự

tin nhìn

hắn,

“Làm sao?

Top mười kéo cậu còn chưa đủ đáng

tin

hả?”

Lục Dư gắp

cho

cậu

một

miếng

thịt bò,

“Vậy

nhất định

là đủ

rồi.”

Ba

người vừa ăn vừa

trò

chuyện

lung

tung,



thế

nhưng

tốc độ ăn

cũng khôngtính

là quá

chậm,

sau khi ăn xong sắc

trời bên

ngoài vẫn

còn

hơi sáng.

Lục Dưnói bát đĩa

còn

lại đợi về sẽ

rửa,

nhân

lúc

mặt

trời

còn

chưa

lặn

hẳn

ra

ngoàichụp

hình,

chụp

ra danh

tác.

Thật

ra xung quanh

chỗ

này

cũng không

có địa phương gì đẹp,

ông Lục

cũng không phải

muốn

chụp kỳ quan phong

cảnh gì,

chỉ

muốn

chụp

mấy

tấm

hìnhlưu

niệm

thôi.

Vì vậy

cuối

cùng ba

người

tới

một

công viên

nhỏ

cách

nhà Lục Dư không xa.

Tuy gọi



công viên

nhỏ

nhưng

thật

ra

cũng không



thứ gì,

bỏhoang đã

lâu,

một

thảm

cỏ,

một gốc đa.

Quý Tinh bảo ông Lục

một

tay

chống

lên

thân

cây,

bản

thân

tìm

một góc độ

tốttách

tách

chụp xong

mấy

tấm,

Quý Tinh

còn

chụp

cho ông Lục và Lục Dư

mấy bức ảnh,

sau khi

chụp xong Lục Dư đi

tới

cầm

camera.

“Xong

chưa vậy?”

“Được

rồi được

rồi,

cứ vậy đừng

nhúc

nhích.”

“Cậu đừng

chụp ở

chỗ

này,

kiếm

chỗ

nào ánh sáng

tốt

hơn đi.”

“Cầm

lại đây

tớ xem

hiệu quả giúp

cậu

một

chút.”

“Hừm…

tấm

này

tạm được.”



“Tớ

chụp

cậu đẹp

trai đến

thế,

vậy



cậu

chụp

tớ xấu

như vậy

hả?”

“Tớ đã

chụp góc đẹp

nhất

của

cậu

rồi.”

“Đệt,

xóa

tấm

này đi,

xấu quá đi

mất!”

“Không được xóa,

rất đẹp

mà.”

“Cậu đưa đây!”



Chờ

hai

người

chơi đủ

cuối

cùng

cũng dừng

lại,

ông Lục đã dựa

cây

thong

thảnghỉ

ngơi

một

lúc

lâu.

Đầu

mùa đông

mặt

cỏ đã sắp

trụi

lủi

rồi,

thảm

cỏ

trơ

trọi khô

héo,

vươn

ra

ngắnngủn.

Lục Dư và Quý Tinh

trực

tiếp

nằm song song

trên

thảm

cỏ,



mồm

thở dốc,

mắt

nhìn

chằm

chằm

mbầu

trời dần sẫm

màu,



chút xuất

thần.

Quý Tinh giơ

camera sáp

lại

chỗ Lục Dư,

“Hai

chúng

ta

chụp

chung

một bức đi?”

Lục Dư

nói,

“Được.”

Quý Tinh

liền

hơi áp sát đầu

lại,

giơ

cao

tay

lật

ngược

camera

lại,

ống kính đối diện với

hai

người bọn

họ,

“Một,

hai,

ba –“

Tách

tách.

Quý Tinh quay camera

lại,

hai

người

đều

nhìn

ảnh chụp.

Lục Dư và

Quý Tinh,

hai thằng

nhóc

đẹp trai anh tuấn nằm sát

nhau. Khóe miệng Lục Dư

cười

mỉm,

Quý Tinh cong miệng

cười

lộ ra

vài

cái răng,

bối cảnh thảm cỏ nhạt nhẽo không có

một

chút

nghệ thuật

nào,

hơn

nữa còn bị

cái

đầu to của

hai

người

che

mất không

nhìn

ra, chỉ có

ánh

chiều

tà chiếu

tới,

phủ lên trán cả

hai.

Không

có góc độ, không có

kết

cấu,

không

có phối màu.

Lục Dư cẩn

thận

nhìn

một

chút,

đánh

giá

đúng

trọng

tâm,

“Cực

kỳ đẹp mắt.”

Quý Tinh “phụt”

một

tiếng

bật

cười,

sau

đó cũng nói, “Tớ cũng thấy thế, cực

kỳ đẹp.”

Cuối

cùng

danh

tác mà ông

Lục

yêu cầu cũng chụp xong, ông hài lòng nhất vẫn

là tấm Quý Tinh chụp cho

mình, dùng toàn bộ

tà dương làm bối cảnh, chắp tay đứng. Ông Lục

nói

chụp

rất đẹp, có cảm

giác

suy

tư về

trời

đất.

Ông Lục cảm thán, “Tiền bất kiến cổ

nhân, hậu

bất

kiến

lai giả.”

Quý Tinh tiếp lời, “Niệm

thiên

địa

chi du du.” Nói

xong

quay

đầu

nhìn

Lục Dư.

Lục Dư: “...” Bệnh gì thế.

Lúc trở lại nhà

Lục

Dư thì trời đã

tối hẳn, cơm tối đã

tiêu

được

một chút,

vừa đúng lúc đốt nến

ăn bánh gato.

Lục Dư bưng một

cái

bánh

gato

dâu tây ra, gắn

hai

cây nến, một số

tám,

một

số không.

Sau khi đốt nến

cả phòng

đen kịt, chỉ có

hai

đốm lửa nhỏ chập chờn, lấp lánh chợt tắt.

Quý Tinh đẩy Lục Dư

một cái, vỗ tay

bắt

đầu hát khúc ca

mừng sinh

nhật, Lục

Dư cũng gắng gượng

hát theo vài câu. Ông Lục

cười

ha ha, nhắm mắt lại

ước

điều

ước tám mươi tuổi của mình.

Ông Lục thổi tắt nến.

Lục Dư đứng đối

diện

Quý

Tinh,

trong nháy mắt

ánh

sáng

chớp

tắt,

hắn vừa ngước mắt đã

thấy

gương mặt

bị ánh nến chiếu lờ

mờ của Quý Tinh, màu da

cam ấm áp

của ngọn lửa, lập lờ

sáng

tối.

Quý Tinh và Lục

Dư nhìn nhau trong

phút

chốc,

ánh

mắt cậu sáng rực, bên trong có

ánh

nến đang lập lòe, nhưng trong

khoảnh khắc đó,

trong con

ngươi của

Lục

Dư không phải là đôi

mắt

của Quý Tinh, mà là

bờ môi cong cong của

cậu.

Độ cong vô

cùng

đẹp

đẽ, đầy đặn, hơi khô, thậm chí

có thể nhìn thấy vân môi.

Ánh lửa hơi lay

động

giống như

đốt

lên tâm hỏa của

hắn,

lốp

bốp,

lốp bốp. Mà đôi

môi

đẹp mắt của Quý

Tinh

giống như

gió

mang

hơi nóng,

gió nhẹ nhàng thổi một cái, tâm hỏa

lại

càng

phừng

lên.

Phù ––

Ngọn

nến bị thổi tắt.

Cách

một cái bàn vuông, Lục Dư

nhắm

chặt

mắt

lại trong

bóng

tối,

đáy lòng có chút rung động.