Chu Kính Dã bước vào phòng tắm rồi mới ý thức được, đúng là anh ấy vừa mới tắm xong.
Nền nhà tắm đã được kì cọ sạch sẽ, nhưng vết nước ướt đẫm vẫn còn, Chu Kính Dã vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương của sữa tắm.
Cậu vô thức nín thở, bình tĩnh làm theo những gì anh nói, mở tủ tìm khăn mặt.
Bao bì khăn mặt còn nguyên chưa mở, hoa văn trên khăn cũng chỉ có hai màu đen và xám.
Chu Kính Dã cởϊ qυầи áo, dáng người cậu cao gầy, nhưng không phải kiểu gầy khô của đồng lứa, đường nét cơ bắp trên thân thể cậu hiện lên rõ ràng, tuy vậy lại không quá phô trương.
Thời tiết oi bức, cậu dội nước lạnh một lát rồi mới chỉnh cho nhiệt độ của nước cao lên. Lúc định bóp sữa tắm, cậu chợt do dự.
Nhìn thôi cũng đủ biết là anh mua đại một chai trong siêu thị, Safeguard trắng tinh khiết, dạng một lít một chai.
Chu Kính Dã nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ngồi xuống bóp lấy một ít ra tay.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà cậu đưa tay lên mũi, ma xui quỷ khiến đi ngửi thử mùi hương.
Mới hít một hơi mà cậu đã tức tốc buông tay.
Chu Kính Dã xoa sữa tắm lên thân thể, dội nước mau chóng, hương sữa tắm không có gì đặc biệt, chỉ là một mùi hương rất bình thường, dội hết rồi cũng ít lưu hương.
Quần áo của Chu Kính Dã hình như đều là hàng mua sỉ dùng một lần, tắm xong cậu thay một chiếc áo cộc tay, chiếc áo này chỉ khác chiếc ban nãy là có ít họa tiết trang trí kiểu nghệ thuật đường phố.
Lâm Giác Hiểu biếng nhác dựa lưng vào ghế sô-pha, thấy cậu đã tắm xong, anh híp mắt cười khen: “Đẹp hơn cái ban nãy.”
Chu Kính Dã không nhận ra đẹp hơn chỗ nào, sờ sờ gáy mình một hồi rồi mới đáp “vâng”. Không rõ là đồng tình hay có ý gì.
Lâm Giác Hiểu không chú ý tới giọng điệu của cậu, anh xem tin nhắn mà Chu Ngọc Thần gửi, hỏi: “Anh em bảo đi ăn lẩu, em thấy sao?”
Chu Kính Dã gật đầu, không biểu cảm: “Được ạ.”
Trước giờ cậu không kén ăn, có gì thì ăn nấy, không vừa miệng thì cũng chỉ nhíu mày ăn tiếp.
Lâm Giác Hiểu mỉm cười, nói “vậy được”.
Anh nhắn cho Chu Ngọc Thần xong thì đứng dậy, cầm chìa khóa xe đang đặt trên tủ giày cạnh cửa, vừa đổi giày vừa bảo: “Đi thôi, chỗ anh em làm hơi xa, tụi mình qua đó trước.”
Ngày nào Chu Ngọc Thần cũng bị công việc xoay cho như chong chóng, thời gian ăn cơm chẳng có bao nhiêu, chắc hôm nay phải cố gắng lắm mới có thể trích ra được ít thì giờ đi ăn, vì thế hai người cũng nên qua đó trước.
Bỗng Lâm Giác Hiểu như nhớ ra chuyện gì, anh ngập ngừng: “Tụi mình đi bằng tàu điện ngầm được không?”
Giờ đang là giờ cao điểm, Chu Ngọc Thần công tác ở “quận tài chính”* của thành phố, không những xa đây mà trên đường còn rất đông xe.
Chu Kính Dã dám ngồi, nhưng anh không dám lái.
Đối với Chu Kính Dã mà nói, cậu đi ô tô hay đi tàu điện đều như nhau, vì vậy mà lại gật đầu, thế nào cũng được.
Giờ cao điểm không chỉ nhiều xe, mà người đi tàu điện cũng đông không kém, người thì tan làm, người thì đi chơi đó đây, có thể nói họ đã tạo nên một biển người kìn kịt.
Chu Kính Dã không thích những nơi đông đúc như vậy, trái phải trước sau toàn là người, mũi chân như sắp tì lên gót chân người phía trước, cứ như đang chơi trò nhúng lẩu.
Cũng may nhờ có chiều cao vượt trội nên cậu mới có thể hít thở bầu không khí trong lành.
Chu Kính Dã giơ cao tay nắm lấy thanh ngang, Lâm Giác Hiểu khổ sở hơn cậu, trán anh đã hơi rịn mồ hôi.
Khó khăn lắm mới qua được một trạm, liếc thấy có chỗ trống của một người vừa mới xuống tàu, cậu vô thức nắm lấy cánh tay anh, kéo anh ngồi vào vị trí đó. Một giây sau cậu rụt vội tay lại, cứ như đυ.ng phải thứ gì nóng bỏng tay.
Lâm Giác Hiểu còn chưa kịp phản ứng thì mông đã chạm ghế, anh ngạc nhiên, hơi mở to mắt: “Còn mấy trạm nữa mới xuống, em có ngồi không?”
Chu Kính Dã thấy anh định đứng dậy nhường chỗ, lập tức lắc đầu, ầm ừ nói: “Không ạ.”
Nhưng giọng điệu cậu nghe chừng rất kiên định: “Anh cứ ngồi đi.”
Nói xong cậu không nhìn Lâm Giác Hiểu nữa, cứ như đang trốn tránh ánh mắt anh, cậu rũ mi mắt dày đậm xuống, cúi đầu nghịch điện thoại.
WeChat của cậu chỉ có mình Vương Lỗi nhắn tin.
Vương Lỗi: Chu Kính Dã chết bầm kia!
Vương Lỗi: Em lo cho anh như thế mà anh đối xử với em thế à.
Vương Lỗi: Anh ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì nhớ để ý lại cái nết, tập nói lời ngọt ngào đi.
Vương Lỗi: Tính anh rất dễ khiến người ta ghét, lỡ bạn của anh trai anh cũng khó ở thì chẳng phải đời anh tàn rồi à?
Chu Kính Dã đọc tới đây, hơi nhíu mày lại.
Cậu không xấu tính, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi, từ bé đến giờ cậu vẫn cái tính đấy, đơn giản là không thích nói chuyện.
Nói cho xuôi tai thì là “lạnh lùng”, nói cho ngang ngược thì là “mồm như cái hũ nút, quất ba roi chẳng nói một lời.”
Cậu nhớ tới lời của Vương Lỗi khi nhắc đến Lâm Giác Hiểu, ngón tay bỗng siết chặt lấy điện thoại.
Chu Kính Dã vô thức ngẩng đầu nhìn Lâm Giác Hiểu đang ngồi phía trước, vừa hay đối mắt với anh.
Tư thế ngồi của Lâm Giác Hiểu rất ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, anh không nghịch điện thoại, bàn tay đặt trên đầu ngối ngoan như học sinh tiểu học.
Dường như cảm nhận được đường nhìn của Chu Kính Dã, ánh mắt anh đang mơ màng vì ngẩn người bỗng bừng tỉnh, tự nhiên cong lên.
Lâm Giác Hiểu hỏi: “Sao vậy? Đứng mệt rồi à?”
Chu Kính Dã nhìn đôi mắt ánh lên như ngọc lưu ly của anh, cậu đang định lắc đầu, cánh tay đã bị Lâm Giác Hiểu nắm lấy, anh mượn lực đứng dậy, nhường chỗ cho cậu.
Chu Kính Dã mím môi, từ chối: “Không cần ạ.”
Lâm Giác Hiểu không kéo được cậu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người đưa qua đẩy lại, một ông chú đã ngồi xuống chỗ đó.
Lâm Giác Hiểu: …
Thôi được, hai người cùng đứng là được rồi.
Anh thấy cũng chẳng sao, bao nhiêu năm chen chúc trên tàu điện cũng quen rồi, chỉ là tàu điện càng về gần trung tâm thành phố, người lên tàu lại càng đông. Lâm Giác Hiểu chẳng còn cách nào khác, đành phải đứng gần Chu Kính Dã hơn.
Người trong khoang đứng ken nhau từng chút một, Lâm Giác Hiểu tìm niềm vui trong đau khổ, cảm thấy cũng còn may là điều hòa đủ mát. Chẳng biết người nào đứng đằng sau bỗng huých anh một cái, khiến anh loạng choạng, khoang tàu đông đúc dịch chân thôi cũng khó, anh không kiểm soát được mà ngã vào người Chu Kính Dã.
Cậu con trai nhỏ hơn anh vài tuổi hừ khẽ, đưa tay đỡ lấy anh, hơi nhíu mày cúi đầu nhìn xuống: “Không sao chứ.”
Lâm Giác Hiểu hơi ngượng, anh lắc đầu, mái tóc mềm mại lướt qua chóp mũi Chu Kính Dã, đứng vững trở lại: “Không sao, nãy có người đẩy anh.”
Chu Kính Dã chỉ “ồ” một tiếng, tay cậu giơ ngang sau lưng Lâm Giác Hiểu, nhưng không chạm vào người anh, âm thầm giúp anh chắn biển người phía sau.
Lâm Giác Hiểu không biết rằng, mí mắt Chu Kính Dã hơi giần giật, mặt không biểu cảm liếc cái người vừa mới đẩy anh.
Tuy rằng trên đường gặp khó khăn, nhưng hai người vẫn đến sớm hơn Chu Ngọc Thần một chút.
Anh và Chu Ngọc Thần thường hay ăn ở quán lẩu này, vì vậy mà thân thuộc đi theo nhân viên phục vụ đến vị trí đã đặt trước.
Anh quét mã QR trên bàn, đưa điện thoại đang hiển thị menu cho Chu Kính Dã: “Em ăn gì thì gọi này.”
Chu Kính Dã không nhận, chỉ vào vị trí trống còn lại: “Không đợi người kia ạ?”
Ban đầu Lâm Giác Hiểu chưa phản ứng kịp “người kia” trong lời cậu nói là ai, lát sau mới bừng tỉnh: “Em nói Ngọc Thần hả? Anh biết cậu ấy thích ăn gì, tụi mình gọi trước là được rồi.”
Chu Kính Dã không nhận điện thoại, cậu lắc đầu, cầm cốc mận chua lên nhấp một ngụm nhỏ: “Em không kén ăn.”
“Vậy anh gọi gì cũng được nhé?”
“Vâng.” Chu Kính Dã cúi đầu, “Được ạ.”
Trước tiên anh gọi một nồi lẩu uyên ương, sau đó lại tiếp tục tỉ mẩn chọn món, chọn mãi chọn mãi, bỗng nhiên anh nhận ra một vấn đề.
Anh nghĩ ngợi cẩn thận rồi mới châm chước mở lời: “Em không gọi cậu ấy là ‘anh Ngọc Thần’ à?”
“…” Chu Kính Dã yên lặng.
Cậu thật sự không thân với Chu Ngọc Thần, từ thuở tấm bé trong ký ức đã hoàn toàn không có người anh trai này, sau này lớn lên, lần đầu tiên cậu gặp Chu Ngọc Thần là trong tang lễ một tháng trước, đó cũng là lần duy nhất nếu tính tới thời điểm hiện giờ.
Khi ấy Chu Ngọc Thần có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn vì giúp cậu mà bận tới bận lui. Tang lễ kết thúc, anh châm một điếu thuốc rồi hỏi cậu: “Có muốn đến Ninh Ba không?”
Chu Kính Dã không nhớ nổi tâm trạng của mình khi ấy, cậu đáp lời, đại khái là “để nghĩ đã”.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, một tháng đã trôi qua.
Cuối cùng Chu Kính Dã vẫn tới Ninh Ba, nơi cậu từng sinh ra nhưng không từng lớn lên.
Cậu nghĩ quá nhập tâm, cho tới khi gian phòng vang lên tiếng mở cửa, Chu Ngọc Thần mặc vest bước vào.
Chắc anh vừa chạy vội tới đây, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, vừa bước vào là không hề do dự cầm lấy cốc mận chua của Lâm Giác Hiểu, uống một hơi cạn tới tận đáy rồi mới miễn cưỡng cảm thấy mình như sống dậy. Anh mệt mỏi ngồi vào vị trí trống còn lại, lấy tay làm quạt quạt cho chính mình: “Kính Dã, anh xin lỗi, anh bận quá nên không tới đón em được.”
“Không sao.” Chu Kính Dã đáp, cậu ngưng lại một chút, nhìn khuôn mặt có phần giống mình của anh, trong đầu vang lên lời của Lâm Giác Hiểu ban nãy, cậu ngập ngừng gọi: “… Anh.”
Kỳ lạ thay, lúc gọi Lâm Giác Hiểu là “anh” cậu còn cảm thấy thuận miệng, nhưng đến lúc gọi chính anh ruột của mình là “anh” cậu lại cảm thấy có phần khiên cưỡng.
Chu Ngọc Thần không thấy có gì lạ, chỉ có Lâm Giác Hiểu mỉm cười. Anh định rót nước mận chua vào cốc mình, còn chưa kịp cầm cốc thì Chu Kính Dã đã giành lấy, cậu rót đầy nước mận chua vào hai cốc, lúc đưa thì đổi hướng chúng – cốc Chu Ngọc Thần vừa uống lại về với Chu Ngọc Thần, còn cốc mới thì cậu đặt trước vị trí của Lâm Giác Hiểu.
Xong xuôi cậu mới nhận ra là mình nhiều chuyện.
Chu Kính Dã chán nản, hơi hối hận vì hành động vừa rồi, nhưng cậu không thể hiện ra mặt, coi như ban nãy chưa phát sinh chuyện gì.
Lâm Giác Hiểu và Chu Ngọc Thần hơi ngạc nhiên, song cũng không nói gì, nghĩ chắc Chu Kính Dã làm gì cũng chu đáo vậy thôi.
Thật ra chính Chu Kính Dã cũng không hiểu nổi, vì sao cậu lại làm chuyện dư thừa như vậy. Chu Ngọc Thần thân thiết với Lâm Giác Hiểu như thế, vừa nhìn là biết Lâm Giác Hiểu không ngại chuyện chung cốc, có lẽ cũng đã quen.
Chu Kính Dã nghĩ, hay là cậu trúng tà rồi?
Hết chương 3