Chương 7

Tôi liếc nhanh qua cánh đồng rau.

Quả vậy! Mắt con gà vẫn mở trừng trừng, cổ bị cắt, đầy máu trên lông.

Có kiểu gϊếŧ gà như thế này sao?

Nhưng tôi cảm thấy thoải mái hơn.

"Không có việc gì, đại tỷ, tôi muốn xin một ly nước, dọc đường khát quá."

Bà ta dẫn tôi vào nhà.

Hóa ra đây là thím Điền Tam, gϊếŧ gà để bồi bổ dinh dưỡng cho cô con dâu mới mang thai.

Uống nước xong tôi lấy ảnh ra hỏi bà. Bà nheo mắt hồi lâu rồi nói không biết.

Bất đắc dĩ, tôi phải hỏi bà ta có biết một loại vu thuật, kiểu như mượn hồn hay chết thay gì đó.

Đây có lẽ là điều cấm kỵ trong thôn. Trước đây tôi đã hỏi vài gia đình nhưng không hỏi được gì.

Thím Điền Tam trừng lớn mắt, xua tay, ngậm miệng không nói gì.

“Thím Tam, chuyện này đối với tôi thực sự rất quan trọng, con của bạn tôi chết không rõ nguyên nhân! Bà nói cho tôi biết đi”

Tôi gắng gượng thuyết phục, lấy trong túi ra vài tờ tiền đỏ, trong mắt bà ta loé lên vài tia tham lam, bà quay đầu nhìn quanh rồi thì thầm vào tai tôi:

"Trong thôn có một bà già, gọi là bà Vân, bà biết rất nhiều, cô qua đó hỏi thử xem."

Tôi hỏi địa chỉ từ chỗ thím Điền Tam rồi tìm đến nhà bà Vân.

Tôi gõ cửa.

Bà già còng lưng bước ra mở cửa, nhìn tôi vài lần:

"Có chuyện gì?" giọng nói già nua vang lên.

"Tôi muốn hỏi chút việc, thím Điền Tam nói cho tôi biết địa chỉ của bà!"

"Vào đi!"

Tôi bước theo vào nhà. Ánh mặt trời chiếu xuống kéo cái bóng dài ra, nhìn có vẻ hơi đáng sợ.

Nhưng cũng may… vẫn còn có cái bóng.

Ngôi nhà đơn giản với một chiếc bàn gỗ lim và vài chiếc ghế dài.

Tôi ngồi xuống, nóng lòng muốn hỏi bà. Bà Vân trợn đôi mắt đυ.c ngầu nhìn tôi.

Tôi căng tai ra, chỉ sợ bỏ lỡ một chữ.

"Vu thuật mà cô nói gọi là táng sinh.

“Ngày xưa, khi có người bệnh lâu ngày hoặc con trẻ đau ốm liên miên, người ta sẽ mời các đạo sĩ làm một bức tượng bằng đất sét, đặt tượng đất sét vào trong bộ quần áo bằng giấy ngũ sắc rồi chôn như thay thế người bệnh, biểu thị người đó đã chết, không còn bệnh nữa"

Tượng đất sét?

Người bệnh thế thân?

Tôi nín thở, nhiều suy nghĩ phi thực tế tràn ngập trong đầu tôi, giống như đang lọt trong màn sương mù mà nhìn được ánh sáng.

"Còn việc dùng con người để thay thế người bệnh thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với người đó? Có thể cứu về được không?"

Tôi vội vàng hỏi. Cảm giác lo lắng đã đè nặng trong lòng từ lâu.

Bà Vân nói gằn từng chữ:

"Không có giải pháp."

Những ngày này, tôi đã tìm kiếm nhiều lần trong thôn. Không ai biết gì về gia đình Thiết Phú Quý.

Ngay cả khi gặp bà Vân, tôi cũng hỏi xem có giải pháp nào không. Bà ta đóng cửa, không nhìn tôi, mọi câu hỏi của tôi đều vô nghĩa, không ai trả lời.

Ban đêm.

Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, cuối cùng mới thấy hơi buồn ngủ.

Âm thanh kia lại vang lên. Rất ồn ào.

Chết tiệt, còn không cho người ta ngủ!

Tôi bịt tai lại, chửi thầm. Nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng.

Tôi bình tĩnh lại, dự định lắng nghe xem âm thanh đó phát ra từ đâu.

Nhưng……

Âm thanh này lại phát ra từ dưới gầm giường của tôi!

Tôi liếc nhìn về phía cuối giường.

?