Chương 6

"Chị cho hỏi, gia đình Thiết Phú Quý sống ở đâu?

"Chú nhìn ảnh xem, chú có biết người này không?"

…………

"Thiết Phú Quý, không biết"

"Không biết, không có người như vậy!"

"Đi đi, đi đi, trong thôn chúng ta không có người như vậy."

Tôi đã hỏi hơn chục hộ dân, từ đầu thôn đến cuối thôn. Tất cả đều lắc đầu, tỏ vẻ bối rối.

Vì sao không có một tin tức gì, một chút hỏi thăm cũng không ra?

Lo lắng, tôi đi loanh quanh như con ruồi không đầu. Tình cờ, có bóng đen lướt qua trên đường, tôi nhìn kỹ hơn.

Đó là một con mèo đen.

Tôi khát nước, nhìn thấy cái sân gần đó. Trong sân vắng lặng, vài dây thịt ba chỉ treo dưới mái hiên.

Ở ruộng rau cạnh sân có bóng người. Một phụ nữ đang làm việc trên cánh đồng trồng rau.

“Đại tỷ, có thể cho tôi xin một cốc nước được không…”

Người phụ nữ không trả lời.

Tôi đến gần, thấy cô ta đang cúi xuống mài con dao. Tiếng mài dao sàn sạt khiến tôi hơi sợ hãi.

"Đại tỷ, chị..."

Chưa kịp nói xong đã thấy người phụ nữ đứng dậy, vung tay.

Bà ta quay lưng về phía tôi nên tôi không thể nhìn rõ, chỉ thấy những cử động rất nhanh nhẹn.

Bà ta đang chém cái gì?

Như tia chớp giữa biển lửa.

Ngay cả những chiếc lá rau dền trên ruộng cũng nhiễm loang lổ máu đỏ.

Tôi choáng váng, nổi da gà.

Người phụ nữ tựa hồ nghe thấy tiếng động, chần chừ quay người lại. Trên khuôn mặt thô ráp vàng vàng của bà ta cũng điểm những đốm máu đỏ.

Các cơ trên mặt bà ta khẽ run lên, khóe miệng nhếch lên một đường cong kỳ lạ. Con dao vẫn nằm trong tay.

Mũi nhọn của con dao đang hướng về phía tôi!

Không khí có mùi máu.

"Cô……"

Mí mắt tôi co giật liên hồi, không khỏi lùi lại vài bước, trong lòng nghĩ thầm: Không ổn rồi.

“Cô gái, doạ cô rồi! Tôi chỉ đang gϊếŧ gà thôi, đừng sợ.

“Nhưng đã lâu rồi không có ai đặt chân đến thôn chúng tôi.”

Người phụ nữ nhanh chóng đặt con dao xuống.

Thịt gà?