Chương 2

“Ông trời ơi, đáng sợ quá. Tôi nổi hết da gà rồi…”

"Cô có nghĩ đến chuyện trộm mệnh không?”

Các y tá mải tám chuyện, tiếng nói ồn ào lọt vào tai tôi.

Trộm mệnh?

Cái chết của Kiều Kiều không bình thường!

Tôi dựa vào tường phòng vệ sinh, suy nghĩ, rồi siết chặt nắm tay.

Đôi môi nứt nẻ trắng bệch của tôi khẽ mấp máy.

Tôi vội vàng đứng dậy, muốn đi tìm Tống Viễn nói cho anh biết, gia đình kia có chỗ quỷ dị.

Một tia hy vọng lóe lên trong lòng tôi. Có phải Kiều Kiều của tôi vẫn còn đường sống?

Tôi đến trước cửa phòng bệnh, nắm lấy tay nắm, chuẩn bị mở cửa.

Bên trong hình như đang có tiếng nói chuyện, tôi dừng tay lại, lặng lẽ đứng đó.

Thanh âm mơ mơ hồ hồ

"Con mụ điên đó đang trút giận lên chúng ta!"

"Ba của Thuận Tử đừng nóng, dù sao con gái người ta cũng chết rồi. May mà có con gái của bà ta, không thì sao cứu được con mình”.

“Vu thuật này hiệu quả nhanh thật.”

"Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, nơi này thật xui xẻo!"

…………

Mồ hôi lạnh toát ra trên lưng tôi.

Thảo nào, đứa con gái khoẻ mạnh đáng yêu của tôi đã bị hại chết!

Mọi thứ biến hoá kỳ lạ đều có liên kết với nhau. Chỉ có Kiều Kiều của tôi là đáng thương!

Tôi tức giận đến run cả người, ước gì có thể xé xác gia đình đó ra thành từng mảnh.

Móng tay tôi cắm mạnh vào lòng bàn tay.

Nhưng tôi không thể, tôi không thể làm rối tung mọi chuyện, đánh rắn động cỏ được.

Kiều Kiều vẫn đang đợi tôi.

Con bé đang chờ tôi cứu!

Tôi lao ra ngoài, một cánh tay chặn tôi lại.

Là Tống Viễn.

Tôi thở hổn hển, nói hết mọi chuyện và suy nghĩ của tôi cho anh.

“Đường Đường, em tỉnh táo lại, Kiều Kiều không quay về được!" Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia thống khổ.

"Anh không tin em? Rốt cuộc anh có quan tâm đến Kiều Kiều không? Là ba nó, anh còn trái tim không? Anh cũng muốn Kiều Kiều chết sao? Kiều Kiều là con gái anh!”

…………

Tôi bỗng như trở thành một người khác, không ngừng la hét và giận dữ với Tống Viễn.

Không đúng, Tống Viễn muốn hãm hại Kiều Kiều.

Ý nghĩ đó khiến tôi nổi da gà.

Tống Viễn bị tôi đẩy loạng choạng ngã xuống đất. Anh đứng dậy, không còn bình tĩnh như trước.

Ánh mắt anh dần tối lại:

“Anh không có trái tim sao? Kiều Kiều đi rồi, chỉ có em đau lòng khổ sở, anh không buồn sao?

"Em nói Kiều Kiều kêu em mua cháo tôm cá, nhưng Kiều Kiều rõ ràng là dị ứng với tôm!

“Em nói em nghe thấy giường bên cạnh nói chuyện, nhưng trưa nay bọn họ đã xuất viện rồi!

"Đúng, chúng ta đã mất Kiều Kiều, nhưng không thể điên cuồng mãi được..."

Tống Viễn gằn từng tiếng, giống như từng viên gạch đập cho tôi tỉnh táo lại.

Tôi bắt đầu nghi ngờ.

Đúng vậy, Kiều Kiều của tôi rõ ràng là dị ứng với tôm. Con bé cũng không thích ăn tôm, sao lại đòi tôi được?

Không lẽ tất cả chỉ là do tôi ảo tưởng tự nghĩ ra?

Mặt Tống Viễn hốc hác, râu cằm mọc ra tua tủa.

A Viễn của tôi luôn âm thầm chăm sóc tôi, như nơi trú ẩn an toàn của tôi.

Anh ở đằng sau âm thầm chịu đựng, gánh vác mọi chuyện, sao tôi lại có thể nghi ngờ anh!

Nước mắt tôi rơi đầy mặt, áy náy nói:

“A Viễn, em xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh, không nên trút giận vào anh”

Tống Viễn ôm lấy tôi, vỗ lưng an ủi:

"Không sao, Đường Đường, em phải khỏe lên. Đứa nhỏ sau này sẽ có!"

Tôi được Tống Viễn đưa về nhà.

Rõ ràng trước đây có ba người, nhưng lúc trở về lại có hai người.

Tim tôi như bị dao đâm, rất đau.

"Mẹ ơi, giúp con với, con đau quá!

"Có người đang muốn gϊếŧ con, mẹ ơi!

"Con đang bị nhốt!

"Mẹ ơi, con lạnh quá!"

…………