Chương 1

Ai đó đã cướp đi mạng sống của con tôi.

Con gái tôi sốt cao phải nhập viện qua đêm, sáng hôm sau tay chân lạnh ngắt, không thở được.

Nhưng cùng lúc đó, một đứa trẻ khác trong phòng bệnh rõ ràng nguy kịch, hấp hối, lại giống như cây khô gặp mùa xuân, hồi phục một cách thần kỳ.

………

Con gái tôi đã chết.

Nhưng sáng nay khi mới ngủ dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó còn nũng nịu đòi tôi mua cháo tôm cá..

Tại sao đến lúc tôi quay về, mọi người lại đều lừa gạt tôi?

Con gái tôi nằm lặng lẽ trên giường bệnh, một hơi thở cũng không có.

Tôi nắm bàn tay bé xíu, thì thầm:

“Kiều Kiều, mẹ đợi con, con chỉ đang ngủ thôi. Mẹ còn đang chờ con ăn cháo tôm cá”

"Vợ, em..."

Tôi nhìn lên.

Vẻ lo lắng của Tống Viễn và vẻ chia buồn của cô y tá mặc áo khoác trắng hiện ra.

"A Viễn, đúng vậy, lúc đó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, Kiều Kiều vẫn ổn đúng không? Con bé nói muốn ăn cháo tôm cá mà. Anh nói đi!”

Tôi hỏi bằng giọng chói tai.

Tống Viễn nắm tay tôi một lúc. Anh nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, không nói gì.

Cùng lúc đó, một tiếng cười vui sướиɠ vang lên từ giường bệnh đối diện.

Tiếng cười như tiếng gọi của ma quỷ.

Tôi dường như phát điên, lao tới, kéo phắt chiếc rèm ra.

Đó là cặp vợ chồng nông thôn ở giường bệnh bên cạnh, tư thế dè dặt và thận trọng nhìn tôi.

Trên giường bệnh, đứa trẻ nửa nằm nửa ngồi, mặt đỏ bừng, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Con búp bê trên tay đứa trẻ có nụ cười kỳ lạ, rất đáng sợ.

“Con gái tôi vừa mới qua đời mà các người lại ngồi đây cười nhạo? Là con các người khắc chết con tôi!”

Tôi cất giọng sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm vợ chồng kia, thốt ra những lời lẽ ác độc.

Tôi không biết tại sao mình lại có thể nói những lời ác độc như vậy với người khác?

Nhưng suy nghĩ này giống như bản năng, tự nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Không lẽ trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy? Con gái tôi vừa qua đời, con họ liền lập tức khỏi bệnh?

Tim tôi thắt lại dữ dội.

Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, oà lên khóc nức nở.

Nước mắt chảy dài trên mặt tôi như những vết nứt trên chiếc bát sắp vỡ.

Tống Viễn ôm tôi thật chặt như cọng rơm cứu mạng.

"Này, cô có biết chuyện ở phòng bệnh 304 không?"

“Rất kỳ quái, bệnh tự nhiên khỏi? Tôi nghe nói hai vợ chồng nhà đó đã ở đây được hơn một tháng, đứa nhỏ vừa bệnh tim vừa xuất huyết não, yếu đến mức chỉ có thể nằm trên giường”

“Nghe nói khi đứa trẻ này được kiểm tra thấy sức khoẻ tốt lên thì đứa trẻ ở giường bên kia sốt cao rồi ngừng thở!”