Chương 15: Dân Tài Chính(2)

- Có lẽ là do bản tính khó chịu của em mới đúng! – anh hắng giọng – tôi nghĩ hiện nay có khá nhiều người ưa chuộng phương pháp đầu tư giá trị mà!

Bảo Thanh cau mày chỉnh anh.

- Không có đầu tư giá trị hay đầu tư kiểu khác mà đầu tư tức là phải gắn với giá trị cốt lõi, còn những thứ nào không đi với một giá trị cơ bản, thì nên được gọi đúng tên của chúng: đó là đầu cơ.

- À! Thuận Thiên gật gù, nhưng miệng anh thì cười tủm tỉm theo một kiểu như ngầm nói rằng: tôi đã nói là em khó tính mà. Trông thấy cô sắp quạu đến mức muốn đi, anh nói:

- Ừ thì tôi nghĩ vẫn có nhiều người thích cách mà em thích: nghĩ về dài hạn. Đúng không!

Bảo Thanh hừ một tiếng, một âm thanh khe khẽ và trong, mang sắc thái châm biếm riêng của cô.

- Chú có biết có một câu châm ngôn mới nổi hiện giờ là nếu ai đó nói về chuyện yêu nhau mãi mãi, thì nên hỏi lại họ rằng mãi mãi là bao lâu. Trường hợp này cũng giống như vậy, rất nhiều người sẽ nói là họ sẵn sàng nghĩ dài hạn, nhưng hóa ra dài hạn với họ chỉ có nghĩa là vài tháng, vài tuần, thậm chí vài ngày thôi. Một khi chuyện mua bán trong ngày được chấp nhận, với một số người có khi chỉ cần giữ cổ phiếu qua đêm thôi cũng đã là dài hạn rồi!

- Thôi mà! – Thuận Thiên gõ nắm tay lên bàn – tôi không phải là những người mà em vừa nói và bây giờ, người đang nói chuyện với em là tôi, nên đừng phàn nàn về họ nữa mà nghe tôi hỏi được không?

Khi thấy Bảo Thanh mím môi và gật đầu, Thuận Thiên liếc xuống bản báo cáo ở trên bàn, anh nói:

- Ba năm trước, khi em còn làm cho BlueSea, ở bộ phận thu mua của họ, chắc là em có biết về thương vụ mua cổ phần của công ty bánh Yummy. Em có thể cho tôi biết lý do vì sao nó lại không thành công?

- À! – Bảo Thanh tựa vào lưng ghế, mắt cô sáng trong và lanh lợi như mắt của một chú mèo đang tỉnh táo – Bởi vì họ đưa ra một mức giá quá cao mà BlueSea không chấp nhận được.

- Do giá cao à… - Thuận Thiên lẩm bẩm với vẻ hơi thất vọng, nhưng anh ngẩng lên và nhìn Bảo Thanh, dường như trong ánh mắt cô có ẩn một chút tinh ranh – Đó là toàn bộ lý do mà em biết sao, có thể chia sẻ thêm không?

- Nếu chú muốn nghe…thì có! – cô cười – Lúc đầu khi BlueSea ngỏ lời muốn mua ba mươi phần trăm cổ phần, Yummy tỏ ra rất tích cực, cho nên Bluesea rất tự tin hai bên có thể nhanh chóng đưa ra được mức giá hợp lý mà cả hai hài lòng. Nhưng sau đó Yummy bắt đầu thay đổi thái độ. Họ đưa ra mức giá cao vô lý một cách cương quyết tới mức không thể thương lượng thêm. Kết quả là BlueSea phải từ bỏ, thậm chí vài vị quản lý bực bội đến mức than phiền là họ đã lãng phí thời gian cho những kẻ kiêu ngạo ngớ ngẩn ở Yummy.

- Nhưng còn em, em nghĩ gì?

- Người sáng lập ra Yummy là ông Lý Ngọc Thăng, người gốc Hoa. Công ty gia đình này có tuổi đời khoảng năm mươi năm. Họ có công thức bí truyền riêng cho nhiều loại bánh, có hai nhà máy đạt các tiêu chuẩn HACCP, GMP và ISO 22000, ngoài trụ sở chính tại thành phố Hồ Chí Minh, họ sở hữu ba mươi cửa hàng và hơn sáu mươi đại lý tập trung ở khu vực miền Nam và miền Trung. Ông Thăng là người thận trọng, kỷ luật, trong quá trình phát triển nên Yummy đã kiên trì giữ tỷ lệ vay nợ ở một mức thấp trong thời gian dài đến đáng ngạc nhiên. Tuy lớn tuổi, ông ấy vẫn thỉnh thoảng đến nhà máy quan sát các dây chuyền hoặc tự xem những phản hồi của khách hàng trên trang web của công ty. Họ chia sản phẩm của mình ra thành hai dòng là cơ bản và cao cấp. Bánh của họ có hương vị đặc trưng và có lượng khách hàng trung thành. Họ thường tăng giá dòng sản phẩm cao cấp, còn dòng cơ bản thì cố gắng duy trì mức giá ổn định càng lâu càng tốt để nhiều khách hàng mới có thể tiếp cận và tăng lòng trung thành của khách hàng cũ. Có nhiều gia đình mà những thành viên đã ăn bánh của Yummy từ nhỏ đến lớn, trong hầu như mọi ngày lễ tết hay dịp kỷ niệm. Các cửa hàng lớn đều bắt buộc phải lưu thông tin rất cẩn thận và càng chi tiết càng tốt về khách quen, còn đại lý thì sẽ nhận được phần thưởng khuyến khích cuối năm nếu chịu khó làm tốt khâu này. Ông Thăng muốn xây dựng bản sắc của Yummy là sản xuất có thể lớn, nhưng quan hệ với khách hàng thì phải khăng khít và gần gũi như một tiệm bánh nhỏ.

- À! Mười năm đúng là có giá trị mười năm – Thuận Thiên chồm người ra phía trước và nhìn cô với vẻ ngạc nhiên đầy cường điệu – Tôi còn tưởng em chỉ biết về mấy cái cây thôi, hóa ra em cũng có hứng thú với con người nè!