26
Chân tướng của năm ngoái (Thời An tự thuật)
Tôi tên là Thời An, là một tác giả tiểu thuyết tự do.
Năm ngoái, tôi và bạn trai Trì Trạch của tôi lái xe ra ngoài giải sầu, nguyên nhân là do tôi đã mất linh cảm để sáng tác.
Chuyện vốn dĩ dễ như trở bàn tay đối với tôi mà nói, lại trở nên thống khổ không ngừng.
Thế là tôi quyết định dừng bút, đi xa nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Nhưng chuyện không may đã xảy ra. Trên đường chúng tôi trở về thì đã đυ.ng trúng một người phụ nữ mang thai vì tránh không tông phải một con hươu hoang dã đột ngột chạy qua.
Đối phương chỉ mới thoi thóp, vẫn chưa chết. Trong mắt của cô ấy tràn đầy hy vọng, cầu xin tôi nhanh chóng cứu đứa nhỏ trong bụng của cô ấy.
Bạn trai của tôi muốn gọi 120, nhưng bị tôi ngăn cản.
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn dáng vẻ giãy giụa trong tuyệt vọng của cô ấy, đột nhiên tràn trề linh cảm trở lại.
Tôi ngăn không cho bạn trai cứu cô ấy. Chúng tôi bỏ mặc đối phương ở đó, tôi biết, thứ cô ấy chờ đợi tất nhiên là cái chết.
Trì Trạch vẫn luôn sống trong đau khổ. Một năm này, quan hệ giữa tôi và anh ta cũng càng ngày càng tệ đi, nhưng tôi không thèm quan tâm.
Bởi vì tôi đã có được mở đầu cho cuốn tiểu thuyết hoàn mỹ của mình.
Ba mẹ tôi tặng cho tôi căn biệt thự nhân ngày sinh nhật, nhưng vào ngày đầu tiên dọn về đây, tôi đã phát hiện thân phận thật sự của bảo vệ khu biệt thự này.
Đối phương cho rằng bản thân che giấu rất tốt, nhưng lại không biết tôi đã sớm tra rõ ràng từng người nhà của người phụ nữ mang thai kia.
Anh tìm tới tôi nhất định là để báo thù.
Tôi rất hưng phấn. Tôi thật sự hưng phấn đến điên lên được.
Có cái gì có thể so được một cuốn tiểu thuyết càng ngày càng đặc sắc này chứ?
Đối phương cực kỳ kiên nhẫn núp trong bóng tối một năm trời, là một người báo thù cực kỳ giỏi.
Mấy ngày trước, cuối cùng thì anh cũng đã không nhịn được nữa, ra tay rồi.
Nhưng đối phương không biết rằng, tôi đã sớm lắp đặt một camera lỗ kim, thứ tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện trong biệt thự này từ rất sớm.
Tôi nhìn đối phương ra ra vào vào trong biệt thự của tôi, bố trí tất cả mọi thứ thật tốt.
Tôi biết, ngày đó, tôi sẽ diễn một vở kịch thật hoàn mỹ cùng với đối phương.
27
Tôi rời đi.
Tiếng rêи ɾỉ và tiếng gào thét tuyệt vọng của Lý Thụy vang lên sau lưng tôi.
Một tháng sau.
Tôi xuất bản cuốn tiểu thuyết của mình.
Tựa đề là… “Tác giả tiểu thuyết hoàn mỹ”.
28. Phiên ngoại
Tiểu thuyết của tôi đạt được giải đặc biệt của cuộc thi văn học mạng.
Hôm nay là ngày tôi được mời tham dự lễ trao giải.
Trên đường trở về, tôi có chút men say trong người, cho nên lúc đi đường có hơi lung la lung lay.
Đột nhiên, một chiếc xe lao thẳng về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đυ.ng bay ra xa, sau đó thì nặng nề ngã ập xuống đất.
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên lờ mờ, tôi chỉ nhìn thấy một đôi trai gái trẻ tuổi bước xuống xe, đi đến trước mặt tôi.
“Chồng à, nhanh chóng gọi 120 đi!” Cô gái khẩn trương nói.
“Gọi 120 cái gì. Cô gái này không cứu sống nổi đâu, chúng ta tranh thủ thời gian chạy trước. Nơi này không có camera an ninh, sẽ không ai tra ra được chúng ta!”
“Cứu… cứu tôi.” Tôi cố hết sức rặn ra ba chữ này từ trong cổ họng.
Nhưng điều cuối cùng tôi nhìn thấy lại là bóng dáng rời đi nghênh ngang của chiếc xe.
Tầm mắt tôi rơi vào trong bóng tối mịt mờ.