Phần 1 - Chương 7: Tiểu thuyết gia hoàn mỹ

24

Lý Thụy bình tĩnh nói xong, nhìn chằm chằm chúng tôi.

Nhưng hồi ức bị tôi lãng quên kia, dưới lời kể của anh mà tràn vào đầu tôi như kim đâm.

“Anh là chồng của người phụ nữ mang thai đó. Hèn chi anh lại có thể tìm ra tôi.” Sắc mặt của Trì Trạch tái nhợt như tờ giấy, yếu ớt nói.

Cuối cùng thì tôi cũng biết được cái áo khoác đỏ kia thuộc về ai.

Tôi phát ra tiếng nghẹn ngào thống khổ.

“Các người không nên đánh giá thấp quyết tâm của người làm chồng. Sau khi vợ của tôi chết đi, tôi đã tìm ra các người rất nhanh. Tôi cải tạo căn biệt thự này, nối đường ống thông gió với phòng bảo vệ, sau đó bán nó cho cô.” Lý Thụy lạnh lùng nói.

“Thời An, tôi kêu Trì Trạch gϊếŧ chết cô. Nói với anh ta, chỉ cần gϊếŧ chết cô thì tôi sẽ bỏ qua cho anh ta.”

“Cô đoán thử kết quả là gì? Anh ta thật sự đến đây gϊếŧ cô.” Lý Thụy mỉa mai nhìn hai người chúng tôi.

25

“Hiện tại tôi lại cho các người một cơ hội nữa. Trong các người chỉ có một người được phép sống sót.”

Lý Thụy ném con dao tới trước mặt chúng tôi.

“Chỉ cần gϊếŧ chết người còn lại thì một trong hai người các người sẽ được sống tiếp. Một mạng đổi một mạng, tôi rất công bằng đúng không. Chỉ cần một mạng người mà thôi.”

Trì Trạch đột ngột nhào về phía trước, dùng răng cắn chặt con dao.

Mặc dù môi của anh ta đã máu me đầm đìa, nhưng anh ta vẫn thở hồng hộc quăng dao vào tay, cắt đứt dây thừng.

“An An, thật xin lỗi. Anh không đánh lại anh ta, những gì nợ em, kiếp sau anh sẽ trả.”

Trì Trạch nhìn tôi, sau đó dữ tợn đánh về phía tôi.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng một giây sau, động tác của Trì Trạch dừng lại.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt không tin của anh ta nhìn chằm chằm vào hông của chính mình, nơi đó bị một con dao xọc vào.

Lý Thụy căm hận nhìn anh ta, giọng nói hung ác: “Từ lúc bắt đầu, người tao muốn gϊếŧ nhất, chỉ có mình mày mà thôi.”

Trì Trạch ngã xuống đất, khóe miệng của anh ta tuôn đầy máu.

Lý Thụy quỳ rất mặt đất, xọc một dao, rồi lại dao thứ hai. Mũi dao cắm thật sâu vào tim của Trì Trạch.

Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, vẩy lên mặt của tôi.

Tôi hét ra tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi.

Hương mặt vô cảm của Lý Thụy nhìn tôi: “Còn cô, tôi muốn cô sống cả đời trong áy náy và thống khổ.”

Đúng lúc này, cảnh sát phá cửa xông vào.

Trong giây phút đó, tôi đã hiểu được ánh mắt của Lý Thụy.

Anh không muốn sống tiếp.

Cảnh sát đè chặt anh xuống đất, còng tay anh lại.

Sau đó, cảnh sát cởi trói cho tôi.

Lý Thụy bị giải về đồn.

Không lâu sau, tin tức anh bị phán tử hình được truyền ra.

Tôi xin được thăm Lý Thụy.

Tôi ngồi cách anh một lớp kính thủy tinh.

Lý Thụy lạnh lùng nhìn tôi, dáng vẻ không muốn nói chuyện với tôi.

Tôi chỉ cười, nói: “Trước đó là anh kể chuyện cho tôi nghe. Bây giờ thì tôi muốn kể cho anh nghe một câu chuyện.”