Phần 1 - Chương 5: Tiểu thuyết gia hoàn mỹ

17

Toàn thân tôi run rẩy, không cách nào có thể kiềm chế nỗi sợ hãi đang sinh sôi này.

Rốt cuộc thì đối phương đang núp ở chỗ nào?

Những nơi có thể trốn tôi đều đã kiểm tra rồi.

Người đeo mặt nạ kia làm sao lại có thể tránh né được camera mà đi ra đi vô như vậy?

Quan trọng hơn là, mục đích của đối phương rõ ràng là muốn gϊếŧ chết tôi.

Nếu như đối phương muốn tiền thì hoàn toàn có thể lấy mất đôi vòng tay bằng vàng trong hộc tủ của tôi.

Nếu như muốn cướp sắc thì tôi đã sớm bị hãʍ Ꮒϊếp.

Nhưng tôi chỉ là một tác giả chuyên nghiệp mà thôi, suốt ngày mốc meo ở trong nhà. Những việc xã giao hằng ngày ngoại trừ quen biết mấy tác giả mạng khác thì gần như không có người bạn nào.

Mà tính cách của tôi rất dịu dàng, tính tình cũng rất tốt, là kiểu người hiền lành điển hình.

Tôi không thể nào nghĩ ra được, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội với ai?

Mà người đó lại trăm phương ngàn kế muốn gϊếŧ chết tôi cho bằng được.

Tôi nhìn screensaver trên điện thoại, rốt cuộc thì năm ngoái đã xảy ra chuyện gì?

Còn có cái áo khoác màu đỏ không hiểu vì sao mà tôi lại nhìn rất quen mắt kia nữa.

Đầu của tôi rất đau.

Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân hình như đã quên mất một vài chuyện. Nhưng cụ thể đã quên gì thì tôi lại không thể nghĩ ra được.

18

Đột nhiên cửa chính vang lên tiếng bấm mật khẩu.

Chẳng lẽ là Trì Trạch?

Tôi kích động lao xuống lầu.

Cửa mở ra, quả nhiên là Trì Trạch.

Trì Trạch đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, đứng ở cổng, chỉ để lộ ra phần cằm nhọn gầy, tái nhợt.

“An An.”

Giọng nói của Trì Trạch nghe có hơi bất an va ngột ngạt.

“A Trạch, tốt quá, anh rốt cuộc cũng đã đến rồi. Em sắp bị hù chết…”

Nhìn thấy bạn trai, lòng của tôi lập tức thả lỏng rất nhiều.

Tôi ôm Trì Trạch khóc rống.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy Trì Trạch đang cầm một con dao gọt hoa quả bén nhọn trong tay.

“An An, anh bị ép…”

19

“A Trạch, vì sao trong tay của anh lại cầm con dao vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Trì Trạch đột ngột túm chặt bả vai của tôi.

Khuôn mặt của anh ta méo mó, hai mắt trừng lớn, nhìn tôi chằm chằm. “An An, chuyện năm ngoái đã bị người khác phát hiện, anh sẽ phải chết!”

Tôi không hiểu gì hết nhìn Trì Trạch: “Rốt cuộc thì năm ngoái đã xảy ra chuyện gì?”

Trì Trạch nhìn tôi chằm chằm, rồi đột ngột nở một nụ cười thê thảm.

“Không sai, anh quên mất rằng em đã quên hết mọi chuyện. Một năm này chỉ có một mình anh gánh vác tra tấn và thống khổ cả ngày lẫn đêm.”

“Thời An, dựa vào đâu mà em có thể quên sạch hả? Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình anh phải đau khổ, chỉ có một mình anh khi ngủ mơ thấy ác mộng chứ!” Trì Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi đột ngột đẩy Trì Trạch ra. Tôi không tài nào hiểu được Trì Trạch đang nói khùng điên gì!

“An An, thật xin lỗi. Hai năm này, anh thật sự thích em thật lòng, cũng thật lòng muốn kết hôn với em. Nhưng anh lại trân quý mạng sống của chính mình hơn!”

Trì Trạch nói xong, gương mặt lập tức trở nên dữ tợn, đột ngột giơ tay chộp cổ tôi, siết chặt như muốn gϊếŧ chết tôi.

Dù có nằm mơ đi nữa thì tôi cũng không tài nào nghĩ tới chuyện chồng sắp cưới lại muốn gϊếŧ chết tôi!

Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng chênh lệch sức lực giữa tôi và Trì Trạch thật sự quá lớn.

Tầm nhìn của tôi cũng dần ở nên mờ căm.

Đột nhiên Trì Trạch đang đè trên người tôi lại mềm nhũn ngã xuống người tôi.

Lý Thụy thở phì phò, nói: “Cô Thời An, cô không sao chứ?”

Anh đỡ tôi đứng dậy.

“Tôi không sao.” Tôi lắc đầu đầy khó nhọc.

Tôi nghĩ mãi cũng không thông, rốt cuộc vì cái gì mà Trì Trạch lại đối xử với tôi như thế này.

Lý Thụy: “Cô Thời An, chúng ta nên trói anh ta lại rồi giao nộp cho cảnh sát đi.”

Tôi không nói gì, chỉ suy yếu gật nhẹ đầu.

Đối với tôi mà nói, đêm nay thật sự là một cơn ác mộng.

20

Lý Thụy trói tay và chân của Trì Trạch bằng dây thừng.

Rất nhanh, Trì Trạch đã tỉnh lại. Anh ta phát hiện bản thân bị trói thì liều mạng giãy dụa.

Nhưng Lý Thụy cột rất chặt, dù Trì Trạch có giãy như thế nào thì cũng chỉ là công dã tràng.

Đôi mắt của Trì Trạch đỏ ké, nhìn tôi hét lớn: “Cởi trói cho anh mau lên, anh sẽ chết! Người đó tuyệt đối sẽ gϊếŧ chết anh!”

Cả người tôi không có chút sức lực nào, khẽ nhìn Trì Trạch: “Người đó mà anh nói rốt cuộc là ai? Trì Trạch, anh làm sao vậy? Nếu như anh đã muốn gϊếŧ em thì vì sao trước đó lại nói cho Lý Thụy biết mật khẩu cửa nhà, kêu anh ấy bảo vệ em?”

Trì Trạch im lặng nhìn tôi và Lý Thụy, đột ngột yên lặng một cách lạ thường.

Tôi nhìn thấy trong mắt của anh ta nhuốm đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Trì Trạch cực kỳ gian nan nói: “Cho đến tận bây giờ, anh cũng không nói mật khẩu cho bất kỳ ai…”