Phần 1 - Chương 4: Tiểu thuyết gia hoàn mỹ

13

Nhìn trong bóng tối thì rất giống bóng người đang đứng đó.

Lý Thụy Bật đèn pin lên, kiểm tra công tắc nguồn điện.

“Cô Thời An, nguồn điện chỉ là bị đứt cầu dao mà thôi.”

Công tắc nguồn điện được bật lên, toàn bộ phòng khách lại khôi phục ánh sáng một lần nữa.

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt đoan chính của Lý Thụy, từ tốn nói: “Vì sao anh lại biết mật khẩu khóa cửa nhà tôi?”

Lý Thụy bất an giải thích: “Cô Thời An đừng hiểu lầm, là do bạn trai của cô, anh Trì Trạch gọi điện cho tôi, anh ấy nói rằng cô có khả năng đã gặp nguy hiểm, nói cho tôi biết mật mã.

“Bạn trai của cô đang trên đường chạy tới đây.”

Thì ra là Trì Trạch.

Có Lý Thụy ở đây, tim tôi cũng thả lỏng không ít.

Tôi cẩn thận suy nghĩ về cái áo khoác này.

Số đo của áo khoác rất rộng, quần áo cũng có chút sờn cũ.

Nhất là cổ áo lại có một mảng bẩn rất lớn màu đỏ sậm, khiến cho người khác nhìn vào thì cảm thấy rùng mình.

Mặc dù tôi khẳng định đây không phải là quần áo của tôi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không hiểu vì sao cái áo khoác này lại có chút quen mắt.

Giống như bản thân tôi đã gặp nó ở đâu rồi vậy.

Nhưng giờ phút này, thần kinh não của tôi căng chặt, thật sự không nghĩ ra được bất kỳ điều gì.

“Bộ quần áo này không phải của tôi.” Tôi hít sâu, nói.

Lý Thụy nhíu chặt lông mày. “Cô Thời An, tôi đã đặc biệt chú ý camera giám sát của nhà cô, nhưng lại không phát hiện bất kỳ người lạ nào bước ra hoặc đi vào cả.”

Tôi nắm chặt tay áo của anh, hoảng sợ nói: “Lý Thụy, người kia vốn dĩ không ra ngoài. Lúc trước đối phương trốn ở dưới gầm giường.”

Tròng mắt của tôi chuyển động như bệnh thần kinh, nói: “Bây giờ đối phương vẫn còn ở trong phòng, tôi đã nhìn thấy người nọ. Đối phương đeo một cái mặt nạ rất đáng sợ, thậm chí còn cướp điện thoại di động của tôi.”

Lý Thụy vẫn luôn trấn an tâm trạng kích động của tôi: “Cô Thời An, cô không cần phải sợ. Tôi cho cô mượn điện thoại của mình để gọi điện.”

Anh lấy điện thoại của bản thân ra, bấm số di động của tôi.

Nhạc chuông quen thuộc vang lên ở bên ngoài biệt thự.

Tôi mở cửa ra, nhìn thấy điện thoại di động của tôi đang yên lặng nằm im trước cửa của biệt thự.

Tôi ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại lên.

Lúc này, màn hình điện thoại của tôi sáng lên.

Screensaver của tôi bị đổi lại thành một bức nhìn screenshots.

Trên đó viết một câu khiến cho tôi không có cách nào tưởng tượng được.

Còn nhớ rõ năm ngoái cô đã làm chuyện gì hay không?

Câu nói này khiến cho tôi sững sờ ngay tại chỗ.

Tôi nhớ năm ngoái khi đi du lịch giải sầu với bạn trai thì đã xảy ra tai nạn giao thông.

Chờ đến lúc tôi tỉnh lại thì tôi đã không còn nhớ gì về tất cả những chuyện liên quan đến tai nạn đó nữa.

14

Bạn trai nói với tôi, lúc đó chúng tôi đυ.ng trúng một con hươu hoang dã nên mới xảy ra tai nạn giao thông.

“Lý Thụy, tôi thật sự không để điện thoại di động ở chỗ này đâu.” Tôi bất lực nói.

Lý Thụy nhìn tôi chằm chằm, mở miệng nói: “Cô Thời An, lần này thì cô hãy đi kiểm tra camera giám sát cùng với tôi đi.”

Trong phòng bảo vệ không có một ai.

Lý Thụy nói: “Hôm nay, vợ của Tiểu Lưu sinh con, cho nên cậu ấy đã về nhà rồi. Hai ngày này đều do một mình tôi trực ban.”

Lý Thụy mở camera giám sát, chỉnh video giảm sát đến khoảng thời gian tám giờ đến chín giờ.

Camera giám sát quay rất rõ hành lang trước cửa nhà tôi.

Tôi nhìn chằm chằm video giám sát không chớp mắt, sợ bản thân bỏ sót chi tiết nào.

Nhưng sau khi xem hết video giám sát thì tôi cực kỳ thất vọng.

Vốn dĩ không có người đàn ông đeo mặt nạ nào.

Toàn bộ quá trình đều chỉ có một mình tôi sợ hãi chạy đến rồi chạy đi, giống như một con điên.

Cho đến khi Lý Thụy xuất hiện trước mặt tôi.

Lý Thụy có hơi khó xử, cân nhắc từ ngữ trước khi mở miệng: “Cô Thời An, có lẽ cô nên đi thư giãn một lát.”

Tôi biết, anh nhất định đã coi tôi như một đứa có bệnh tâm thần.

Ngay cả chính bản thân tôi cũng bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện từ nãy đến giờ có phải là ảo giác hay không.

15

Nhưng screensaver bị đổi cùng với tin nhắn của bạn trai trong điện thoại di động đã nói rõ cho tôi biết, tất cả những gì tôi vừa trải qua đều là thật.

Tôi nở một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, nói: “Lý Thụy, vất vả cho anh rồi. Lát nữa tôi sẽ pha cho anh một ly trà sữa, anh uống cho ấm người.”

Gương mặt thanh tú của Lý Thụy đỏ ửng, vội vàng xua tay nói rằng đây đều là việc anh phải làm mà thôi.

Sau khi tôi cảm ơn Lý Thụy thêm lần nữa thì quay người chuẩn bị trở về biệt thự.

16

Tâm trạng của tôi vô cùng hỗn loạn đi vào phòng, nhìn cái áo khoác đỏ kia, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Áo khoác được tôi xếp gọn ném ra ngoài cửa sổ.

Cái áo khoác này luôn khiến tôi có cảm giác bất an.

Đêm nay tôi không có dự định sẽ ngủ lại biệt thự này.

Tôi thu xếp một ít đồ skincare, chuẩn bị ngủ ở khách sạn gần đây.

Lúc này, điện thoại di động của tôi hiển thị dung lượng pin chỉ còn năm phần trăm.

Lúc tôi chuẩn bị bỏ sạc điện thoại vào trong túi thì đột ngột phát hiện ra…

Dây sạc của tôi đã bị cắt mất.

Có lẽ là đã bị ai đó cắt mất rồi.

Vết cắt rất gọn gàng, hẳn là được cắt bởi một cây kéo bén nhọn.

Quả thật là có người đã xâm nhập vào phòng của tôi. Tất cả đều không phải là ảo giác của tôi.

Hiện tại, rất có thể đối phương còn ở nơi này.