Phần 1 - Chương 3: Tiểu thuyết gia hoàn mỹ

09

Rìu chém xẹt qua gò má của tôi.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được sức gió lạnh như băng.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất phòng xuống dưới lầu.

Tiếng bước chân của người đeo mặt nạ không nhanh không chậm đuổi theo phía sau.

Đối phương giống như tên thợ săn nắm chắc mọi thứ trong tay, thong thả đuổi bắt con chuột nhỏ là tôi.

Người đeo mặt nạ đứng giữa phòng khách, cái đầu nhìn trái ngó dọc, giống như đang tìm kiếm xem tôi chạy đi đâu rồi.

Tôi nín thở trốn trong bóng tối, nhấn một nút trên điện thoại di động.

Tiếng nhạc vang lên, tinh linh Tmall trong phòng ngủ được khởi động.

“Xin chào chủ nhân, tôi có thể làm gì cho ngài?”

Người đeo mặt nạ ngẩng đầu lên, bị âm thanh trên lầu dời đi sự chú ý.

Trong nháy mắt này, tôi đột ngột chui ra từ dưới gầm ghế sopha, khuỷu tay dùng sức đánh về thân dưới của người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ kêu thảm, cây rìu trong tay cũng ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất.

Tôi nhanh chóng nhặt rìu lên, giơ tay ra muốn giật mặt nạ của đối phương xuống.

Người đeo mặt nạ đá một cước vào ngực tôi, đầu của tôi đập mạnh xuống đất.

Trong nháy mắt này, trước mắt của tôi hoàn toàn đen ngòm.

Tôi nhìn thấy tên đeo mặt nạ lảo đảo chạy ra ngoài.

Một lúc lâu sau, tôi mới đột ngột thở dốc, ngồi dậy.

Có một vết thương nhỏ trên đầu của tôi, tôi dùng tay sờ, chỉ cảm thấy một mảng nhớp nháp nóng hổi.

Giờ phút này, sự sợ hãi trong tôi còn to hơn cả đau đớn.

Cũng tại thời khắc này, đèn yên lặng tắt ngúm.

Bốn phía xung quanh tôi chìm vào trong bóng tối.

Chỉ còn lại một mình tôi ngồi đó thở dốc mà thôi.

Cúp điện rồi.

Tôi siết chặt nắm đấm của mình, tự nói với bản thân, lúc này đây tôi không thể hét lên, cũng không được sợ hãi.

10

Nhịp tim của tôi đập loạn, giống như sắp vỡ tung.

Lý Thụy, gọi điện thoại cho Lý Thụy!

Tôi lấy điện thoại di động trong túi ra, lúc chuẩn bị bấm số thì…

Một bàn tay đột ngột duỗi ra từ đằng sau, đột ngột giật mất điện thoại di động của tôi.

Nhưng tôi lại không thấy gì cả.

Tôi giống như một con ruồi mất đầu, hoảng sợ nhìn xung quanh trong bóng tối.

Đúng lúc này, điện thoại di động được kết nối.

Âm thanh của Trì Trạch vang lên từ điện thoại di động: “An An, điện thoại di động của anh bị ăn cướp giật mất rồi. Hiện tại anh đang dùng điện thoại công cộng.”

Đáp lại anh ta là tiếng thở dốc dồn dập của tôi.

“An An? Em làm sao vậy? Vì sao lại không nói gì hết?” Trì Trạch phát giác được có gì đó sai sai.

“Báo cảnh sát đi! Trì Trạch, báo cảnh sát!” Tôi dùng hết sức rống to.

Điện thoại đột ngột im bặt, bị người cúp ngang rồi.

Một luồng gió lạnh đánh về phía tôi, tôi dùng hết toàn lực né ra chỗ khác.

Tôi không nhìn thấy bất kỳ thứ gì trong bóng tối cả, chỉ có thể dựa theo cảm giác mà vọt vào phòng vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất khóa cửa lại.

Bên ngoài là một sự yên tĩnh chết chóc.

Ngay cả một tiếng bước chân cũng không có.

Người đeo mặt nạ kia hình như không có ý định muốn đi vào đây.

Tôi không biết đối phương vì sao lại không tiến vào. Rõ ràng chuyện tiến vào đây là chuyện dễ dàng như trở bàn tay với đối phương.

11

Chẳng lẽ lương tâm của đối phương trỗi dậy, chuẩn bị buông tha tôi?

Suy nghĩ này hài hước đến mức ngay cả tôi còn cảm thấy mắc cười.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở phía bên kia của cửa kính mờ.

Vì sao tôi có thể nhìn thấy rõ bóng người trong đêm tối đen như mực này? Bởi vì người kia mặc một bộ quần áo đỏ chót.

Đỏ tươi và đen thui, sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng.

Người kia đứng ở bên ngoài, không nhúc nhích.

Từng lỗ chân lông trên người tôi đều tỏa hơi lạnh ra bên ngoài.

Là người đeo mặt nạ kia sao?

Vì sao đối phương lại đột ngột đổi sang một bộ quần áo màu đỏ?

Bộ đồ này là của ai?

Hiển nhiên là không phải là đồ trong tủ quần áo của tôi.

Từ trước tới nay, tôi không mặc quần áo có màu sắc lòe loẹt như thế này.

Đối phương đứng ở ngoài cửa, giống như một con manocanh, không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi qua lớp cửa kính.

12

Ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên âm thanh bấm mật khẩu.

“Ngài đã mở khóa thành công.”

Chẳng lẽ là Trì Trạch?

Trong nháy mắt, tim của tôi vọt lên cổ họng.

“Cô Thời An?”

Tôi nghe được giọng nói của Lý Thụy.

Nhưng tôi lại không thở phào chút nào, hô to: “Lý Thụy, tên hung thủ đang ở ngay cổng!”

Tôi nghe được âm thanh chần chờ của Lý Thụy: “Cô Thời An? Hung thủ mà cô nói là một đồ màu đỏ treo ở ngoài hành lang à?”

Cả người tôi ngẩn ngơ.

Cái gì chứ? Bóng người màu đó mà tôi nhìn thấy chỉ là một bộ đồ thôi sao?

Tôi nửa tin nửa ngờ mở cửa ra nhìn. Quả nhiên là một áo khoác màu đỏ.

Là một áo khoác màu đỏ mà tôi chưa từng nhìn thấy, treo ở trên tay cầm của tủ đồ.