Phần 1 - Chương 2: Tiểu thuyết gia hoàn mỹ

04

Tôi lấy hết dũng khí toàn thân, rón rén mở cửa ra.

Trong biệt thự cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào.

Tôi khẩn trương nhìn ngó trái phải, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở tủ ngầm ra.

Cây rìu trong tủ đã không cánh mà bay.

Rìu đã bị người lấy mất rồi!

Lòng của tôi lập tức rơi xuống vực sâu vô tận.

Ngay lúc này, phía sau tôi đột ngột vang lên âm thanh rìu bị kéo lê trên mặt đất.

Tôi đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng tôi là một người đàn ông cao to đang đeo một chiếc mặt nạ.

Cây rìu trong tay của đối phương phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Chạy!

Trong lòng tôi chỉ còn sót lại suy nghĩ như vậy mà thôi.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xông ra ngoài, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Tôi nghe được âm thanh khi cây rìu chém vào cửa chống trộm của nhà mình.

Tôi lớn tiếng kêu cứu, nhưng hàng xóm xung quanh cách nhà tôi không gần, bây giờ lại là mười một giờ đêm, có rất nhiều hàng xóm tuổi tác đã cao, đã đi ngủ từ rất sớm rồi.

Mà cửa lớn đằng sau tôi lại từ từ mở ra.

05

Con người vào thời khắc nguy cấp nhất, lại là lúc bình tĩnh nhất.

Tôi vội vàng chạy tới phòng bảo vệ.

Đột nhiên, một người đột ngột túm lấy vai của tôi từ phía sau.

Tôi hoảng sợ hét lên, quay đầu lại thì phát hiện đó là bảo vệ Lý Thụy.

Lý Thụy đỡ tôi, tôi run rẩy chỉ về phía sau lưng…

Nhưng nơi đó lại không có gì cả.

Lý Thụy nói: “Cô Thời An, cô không có sao chứ?”

Tôi thở hồng hộc, sắc mặt trắng đến mức đáng sợ.

Điều khiến tôi sợ hãi nhất chính là tên hung thủ đã biến đâu mất tiêu kia cơ.

Sợ hãi vì vừa sống sót sau tai nạn vẫn khiến cho nước mắt tôi chảy dài như cũ.

“Có khả năng đối phương vẫn còn ở trong nhà của tôi.” Giọng nói của tôi run rẩy.

Lý Thụy an ủi vỗ bờ vai của tôi. “Cô Thời An, cô yên tâm đi. Tôi có mang theo súng kích điện.”

Tôi đi sau lưng Lý Thụy, Lý Thụy đi trước, rút súng điện ra, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi nhập mật mã khóa cửa, cửa lớn rất nhanh mở ra.

Trên cửa có một vết cắt rất sâu, rất lớn.

Là dấu vết do rìu để lại.

Sắc mặt của Lý Thụy rất nghiêm trọng, anh hết sức cẩn thận bảo vệ tôi ở sau lưng của anh.

Biệt thự của tôi rộng hai trăm km2, lúc này tôi cực kỳ hối hận vì sao lại muốn sống một mình trong căn biệt thự siêu to khổng lồ này.

Bởi vì diện tích quá lớn, cho nên đã tốn không ít thời gian kiểm tra toàn bộ.

Chúng tôi kiểm tra phòng khách dưới lầu, tất cả căn phòng trên hai tầng lầu cũng kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.

Nhưng không phát hiện bất kỳ ai hết.

06

“Cô Thời An, trong nhà của cô không có người nào khả nghi hết.” Lý Thụy bình tĩnh nói.

Làm sao có thể như vậy được?

Làm sao hung thủ có thể biến mất nhanh như vậy được chứ?

Mặc dù tôi không tin vào sự thật này, nhưng tôi thật sự không phát hiện ra hung thủ.

“Cô Thời An, nếu như cô vẫn không an tâm thì tôi có thể kiểm tra camera giám sát.” Lý Thụy nhìn ra nỗi bất an của tôi, nói.

Tôi nhanh chóng gật đầu. “Tôi đi cùng với anh.”

Ngay lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì điện thoại di động của tôi lại rung lên một lần nữa.

Trì Trạch: “Tuyệt đối đừng đi ra ngoài.”

07

Tôi dừng bước.

Lý Thụy thắc mắc nhìn tôi. “Cô Thời An?”

Tôi miễn cưỡng nở nụ cười tươi. “Chuyện kiểm tra camera giám sát nhờ anh vậy, tôi không ra khỏi nhà đâu.”

Lý Thụy gật đầu, rất nhanh, dáng người của anh biến mất ở ngã rẽ.

Tôi cài lại mật khẩu cửa nhà mới, khóa trái cửa rồi về phòng ngủ.

Tôi gọi cho Trì Trạch.

"Ong ong ong!"

Đột nhiên, tôi nghe được âm thanh chấn động của điện thoại di động, phát ra từ dưới gầm giường.

08

Hơi lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Vừa rồi tôi và Lý Thụy kiểm tra tất cả mọi nơi trong nhà, nhưng lại bỏ sót một chỗ.

Là gầm giường.

Độ cao của gầm giường đúng lúc có thể chứa đủ một người.

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, hít sâu một hơi, đột ngột hơi cong eo.

Dưới gầm giường không có người, chỉ có điện thoại không ngừng chấn động của Trì Trạch mà thôi.

Tôi nằm sấp xuống, lấy điện thoại di động ra.

Nếu như điện thoại di động của Trì Trạch ở dưới gầm giường thì người vừa mới nhắn tin cho tôi lại là ai?

Tin nhắn cuối cùng được gửi đi vào năm phút trước, chính là lúc tôi chuẩn bị bước xuống lầu kiểm tra camera giám sát với Lý Thụy.

Nói cách khác, cho đến bây giờ thì người kia vẫn đang trốn trong nhà của tôi.

Những tin nhắn mà tôi nghĩ là của bạn trai, thật ra đều là do hung thủ gửi cho tôi.

Mà tôi lại ngu ngốc không chút nghi ngờ gì, nghe lời ở lại trong nhà.

Tôi phản ứng kịp thời vọt tới cửa, xoay mạnh tay nắm cửa.

Gần như trong cùng một khoảnh khắc, cửa tủ quần áo bên cạnh giường chậm rãi mở ra.

Khóe mắt của tôi nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ kia.

Trên tay đối phương là cây rìu lóe lên ánh sáng sắc lạnh.