Phần 1 - Chương 1: Tiểu thuyết gia hoàn mỹ

01

“Khóa cửa.”

Tôi nhận được tin nhắn của bạn trai, chỉ là hai chữ rất đơn giản nhưng lại khiến sau lưng tôi toát đầy mồ hôi lạnh.

Lúc này, dưới lầu loáng thoáng vang lên âm thanh kỳ lạ…

Trái tim của tôi đập thình thịch thình thịch.

Nơi tôi ở là một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, là quà sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi ba mẹ đã tặng cho tôi.

Khu biệt thự này được quản lý thống nhất bởi hệ thống giám sát an ninh, khắp nơi đều được lắp camera giám sát. Cho nên mặc dù đây là vùng ngoại ô xa xôi hẻo lánh nhưng an ninh lại không hề tệ chút nào.

Nhưng tôi lại không dám chậm trễ bất kỳ phút giây nào, lập tức đứng dậy, chạy xuống lầu muốn khóa cửa lại.

Lúc tôi nhìn thấy cửa nhà thì con ngươi bỗng nhiên co rút lại.

Cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ, gió lạnh bên ngoài theo khe hở thổi vào trong hành lang.

Cả người tôi lạnh run. Tôi nhớ rất rõ bản thân đã đóng kỹ cửa nhà khi về nhà rồi.

Tôi xông về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất, đóng chặt cửa lại.

Một tiếng ‘ting’ vang lên, tin nhắn của bạn trai lại được gửi đến điện thoại di động của tôi.

“Có người trong biệt thự.”

02

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho hô hấp của tôi đột ngột trở nên dồn dập.

Tôi bối tối trốn vào trong nhà vệ sinh ở tầng một.

Vòi nước trong phòng tắm vẫn đang nhỏ nước ‘tí tách’, khiến cho tôi không hiểu vì sao lại cảm thấy bất an.

Con người tôi có hơi ngại giao tiếp với người khác, cho nên tôi không kết bạn Wechat với bảo vệ, càng không có Wechat của hàng xóm.

Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. Nhưng chỉ dựa vào hai tin nhắn của bạn trai và cánh cửa bị hở ra một khe nhỏ thì chưa đủ để báo cảnh sát.

Từ trước đến này tôi rất hay sơ ý và chủ quan, chuyện quên đóng cửa như vậy đôi lúc cũng sẽ xảy ra. Cho nên nhất thời, tôi cũng không thể xác định được có phải tôi đã quên đóng cửa hay không.

Bạn trai của tôi, Trì Trạch là một ca sĩ quán bar, bình thường rất thích đùa đã dai còn dại, tìm kiếm cảm giác kí©h thí©ɧ.

Hai tin nhắn này rất có thể là trò đùa ác ý của Trì Trạch lúc nhàm chán.

Trong lòng tôi cũng dần thả lỏng.

Đúng lúc này, một âm thanh nhỏ bé vang lên lại khiến có da đầu của tôi lập tức căng chặt.

"Ba!"

Nháy mắt, bên ngoài lập tức rơi vào bóng tối.

Lại nháy mắt một cái, ánh sáng khôi phục như cũ.

Âm thanh vừa rồi chính là tiếng của công tắc đèn bị người đυ.ng vào.

03

Thật sự là đã có người đi vào biệt thự rồi!

Hô hấp của tôi trở nên dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

Cửa phòng tắm là cửa kính mờ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy tình hình bên ngoài mà thôi.

Lúc này đây, tôi ngồi trên bồn cầu, thở hổn hển sợ sệt.

Tôi run rẩy muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

"Ong ong!"

“Không được báo cảnh sát.”

Trì Trạch gửi tin nhắn đến.

“Người kia sẽ gϊếŧ chết em.”

Ngón tay của tôi cong lại, tạm thời từ bỏ suy nghĩ sẽ báo cảnh sát.

“Trì Trạch, anh đang ở đâu? Em rất sợ, vì sao anh lại biết có người trong nhà của em?”

Tôi gửi cho Trì Trạch một tin nhắn.

Nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy đối phương hồi âm lại.

Nhưng may mắn là tôi đã tìm thấy số điện thoại của bảo vệ trong album ảnh trong điện thoại của tôi.

Lúc ấy, tôi chỉ vô tình chụp lại tờ giấy ghi cách thức liên lạc của bảo vệ được dán bên cạnh phòng bảo vệ mà thôi, không nghĩ lại dùng vào lúc này.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ.

Sau khi điện thoại đổ chuông hai tiếng thì đã được nối máy.

Bảo vệ tên là Lý Thụy, tuổi khoảng chừng ba mươi, dáng dấp cực kỳ chín chắn nghiêm túc.

Anh ta đã công tác ở khu biệt thự này một năm rồi, đối nhân xử thế cực kỳ tốt, thái độ làm việc cũng hết sức có tâm.

Lý Thụy nói với tôi, anh ta sẽ lập tức tới ngay.

Anh ta nhấn mạnh nhiều lần, bảo tôi tuyệt đối không được ra khỏi phòng vệ sinh.

Trái tim căng thẳng của tôi bình tĩnh lại một chút. Tôi ngồi trên bồn cầu, nhìn chằm chằm bên ngoài.

Đột nhiên, tôi giật nảy mình.

Tôi nhớ rằng trước đó bản thân có để một cây rìu trong tủ ngầm ở cửa chính, mục đích là để phòng thân.

Nếu như người đột nhập vào biệt thự lấy được cây rìu thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.