Trời Sáng Nói Tạm Biệt

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh và cô đơn thuần chỉ là tình cảm anh em, vậy mà không ai nghĩ cô lại hiến dâng đêm đầu tiên của mình cho anh! Sau đêm hôm đó, anh vẫn đối xử với cô một cách tàn nhẫn, anh vẫ …
Xem Thêm

* * *

Mở cửa căn phòng nhỏ nhìn giống như ấm áp, nhưng đối mặt lại là sự lạnh lẽo, nhắc nhở cô đó là sự thật, anh không ở nhà. . . . . . Luôn luôn không ở nhà .

Lâm Tử Huân vẫn nhức đầu như cũ, đóng cửa lại, từ từ đi về phía ghế sa lon, nằm xuống.

Thật tốt, một mình cô, có thể. . . . . . Khóc một mình nước mắt ròng ròng rồi.

Nước mắt lớn chừng hạt đậu thành chuỗi chảy xuống, hợp lại giống như dòng suối nhỏ, cô cố gắng ẩn nhẫn để không lên tiếng, lại cực kỳ khó chịu, thanh âm dần dần phóng đại, nức nở biến thành gào khóc.

Tại sao. . . . . . Tại sao anh lại muốn đối xử với cô như vậy?

Cho dù anh nói qua vô số lần anh sẽ không yêu cô, nhưng cô vẫn luôn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi xa vời như vậy, kỳ vọng có một ngày anh có thể thương tiếc cô, dù chỉ là một chút xíu cũng tốt, cũng không đến mức khiến cho cô cảm giác mình thật đáng buồn đến trình độ này.

Cô là em gái, cũng là đồ chơi không thể lộ ra ngoài ánh sáng của anh, cuộc sống như thế, cô đến tột cùng vì cái gì?

Anh cũng rõ ràng đồng ý với cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn, bên cạnh cũng sẽ không xuất hiện nữ sinh khác, vậy Doãn Tử Lăng coi là cái gì?

Vùi ở trên sô pha lệ rơi không ngừng, Lâm Tử Huân mệt chết đi, mệt cơ hồ cũng không muốn tỉnh lại nữa, cô cái gì cũng không muốn làm. . . . . .

Cứ duy trì tư thế như vậy hai ngày, cô không phân rõ ngày đêm ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô biết anh trở lại.

Ban đêm, bên trong phòng không có mở đèn nhất thời tối tăm.

Nhưng thị lực của Thiệu Diên cực tốt nên thấy được bóng đen ở trên ghế sofa, anh cau mày chuẩn bị đưa tay mở đèn, vừa lạnh nhạt hỏi: "Tại sao không bật đèn?"

"Không cần bật."

Vừa lên tiếng, Lâm Tử Huân bị thanh âm của chính mình hù dọa, hiển nhiên Thiệu Diên cũng kinh ngạc.

Thanh âm khàn khàn này giống như bà lão, không thuộc về một một thiếu nữ đang trưởng thành.

"Cô làm sao vậy?" Khó có được Thiệu Diên vừa nghe giọng của cô xong liền cởi giày đi thẳng hướng ghế sa lon, ngồi ở bên người cô muốn ôm cô, lần này cô lại né, lẩn ra xa xa, khiến Thiệu Diên cực kỳ bất mãn.

"Không nên đυ.ng vào."

Bốn chữ, khiến Thiệu Diên bất mãn đạt tới cực điểm, giọng anh rét buốt: "Cô biết cô đang nói gì sao?"

Bật cười, cô làm sao có thể không biết! Cô bây giờ so với bất cứ lúc nào cũng mệt mỏi, không tỉnh táo, nhưng cô vẫn không có cách nào phát tiết với anh: "Không nên đυ.ng vào tôi, ít nhất hiện tại không cần." Nếu không cô sẽ không biết mình sẽ làm gì.

Con ngươi màu rám nắng trong đêm đen lóe lên tức giận khó có được, anh dường như chỉ là cảm thấy trước đây cô quá mức nghe lời, hiện tại cô muốn quay lại phản kháng sao?

Đưa tay, nhanh chóng bật đèn bàn tao nhã màu vàng bên cạnh sofa, một phòng sáng chói, lại làm cho Thệu Diên không báo động trước mở ra trái tim cô.

Lâm Tử Huân bị ánh sáng đâm vào mắt làm giật mình, giơ tay lên để che, lại bị Thiệu Diên hung hăng bắt được cổ tay kéo xuống, trong nháy mắt giọng nói của anh nhu hòa như nước, mềm mại mà cô chưa từng nghe qua: "Cô tại sao lại biến mình thành như vậy?"

Cô đến tột cùng có biết hay không nhìn cô như vậy rất đáng sợ, tóc dài xõa lung tung, sắc mặt trắng bệch, môi không phải vốn là mềm mại, mà bây giờ lại khô nứt xuất hiện nhưng tia máu, cặp mắt sưng đỏ giống như quả hạch đào dường như không mở ra được, vừa đυ.ng sẽ té xỉu.

Lâm Tử Huân mắt không chớp nhìn anh, nước mắt tràn ra cũng là từng trận đau nhói, không cần đối với cô dịu dàng, những thứ này đều là giả, anh ghét cô, từ đầu đến cuối cũng chưa để mắt đến cô.

"Không cho phép khóc."

Thiệu Diên mi tâm vặn vẹo, nhìn nước mắt của cô, bắt đầu cảm thấy cả người không thoải mái.

"Tôi chính là muốn khóc, anh quản được tôi." Anh còn ra lệnh cho cô, anh dựa vào cái gì?

Dùng sức vùng vẫy, Lâm Tử Huân đứng lên muốn chạy đi, mà Tiệu Diên nhanh chóng túm được quần áo của cô, giận dữ: "Đáng chết, ai cho phép cô đang ở đây trước mặt của tôi chạy mất như vậy?"

"Anh buông tôi ra!"

Lâm Tử Huân lần đầu tiên ở trước mặt anh điên cuồng la lối om sòm giống như mèo hoang, cô liều mạng tránh thoát, mặc kệ mình sẽ tóm được cái gì: "Tôi không muốn nghe anh nữa, cái người này một tên lừa gạt, anh là tên lừa gạt!"

"Tôi lừa cô cái gì? Đáng chết, cô bình tĩnh lại cho tôi." Đột nhiên dùng sức Thiệu Diên kéo Lâm Tử Huân giam cầm trong ngực mình, anh vì sao chưa bao giờ biết cô gái này sẽ dã man thành ra như vậy.

"Anh một mực gạt tôi!" Lâm Tử Huân tinh thần bất khuất giãy giụa, móng tay dài cào lên cánh tay Thiệu Diên, xuất hiện một tia máu, cô không hề để ý tới chỉ kêu gào: "Anh biến tôi thành món đồ chơi, biến thành sủng vật, gọi là tới đuổi là đi, trong mắt anh tôi căn bản cũng không là cái gì."

Một tia máu cũng không thể khiến Thiệu Diên có phản ứng gì, lời của cô lại làm cho con ngươi anh càng thêm tăm tối, giọng nói xa xôi y hệt ma quỷ của anh vang lên, đơn giản lại làm cho Lâm Tử Huân dễ dàng an tĩnh lại: "Tôi cho là những thứ này cô đã sớm hiểu chuyện."

Đúng vậy a, Lâm Tử Huân, ngươi đã sớm hiểu, cho nên ngươi ở đây đang làm cái gì?

Dằn lại tiếng khóc, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật không chịu nổi nhìn anh, đã là van xin: "Anh đến chết cũng sẽ không yêu tôi, tôi lại chưa từng hối hận, ở trước mặt anh, tôi không có tôn nghiêm, không có bản thân, nhưng tại sao anh còn muốn ở chung một chỗ cùng nữ sinh khác? Anh rõ ràng đã nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn, bên cạnh anh cũng sẽ không có người phụ nữ khác, vậy Doãn Tử Lăng coi là cái gì? Tôi coi là cái gì?"

Thì ra là. . . . . . Là Doãn Tử Lăng.

Thiệu Diên rốt cuộc cũng hiểu rõ, nguyên nhân khiến cô gái từ trước đến giờ khéo léo nhu thuận lại bộc phát, là bởi vì một màn buổi sáng hôm đó sao, anh và Doãn Tử Lăng.

Khẽ thở dài, Thiệu Diên không nhịn được vuốt vuốt trán cô, giải thích ngắn ngủn: "Đây chẳng qua là xã giao."

Lâm Tử Huân chớp đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, anh là có ý tứ gì?

Thiệu Diên tự nói với mình, đối với chuyện này anh tuyệt không giải thích lần thứ ba: "Tôi viết phần mềm bán cho ba của cô ấy, cha cô ấy hi vọng tôi đến công ty của ông ấy làm việc, nhưng mà tôi lại không muốn, tôi muốn mở một công ty thuộc về mình, cho nên cho dù không đồng ý bọn họ, cũng không thể đắc tội, đều là đi cùng một con đường, tôi không có lý do gì còn chưa có bắt đầu thì đã thêm phiền toái cho mình, cho nên Doãn Tử Lăng. . . . . ." Chỉ là một nghi thức xã giao.

Lâm Tử Huân không biết mình là như thế nào bị anh ôm đến phòng tắm, thời điểm phản ứng kịp chính là cô đã là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở trong bồn tắm, bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm.

Nhưng mà cô để ý, chỉ có lời của anh.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nói dài với cô như vậy, anh giải thích với cô, thậm chí anh nói suy nghĩ trong lòng mình, anh đang cố gắng, là bởi vì anh muốn dựa vào năng lực của mình mở một công ty.

"Nên hồi hồn." Thiệu Diên cởϊ áσ khoác, vén áo sơ mi trắng lên, lộ ra cánh tay tinh tráng, cầm lên bông tắm ngồi xổm xuống thay cô lau.

"Em tự mình làm." Lâm Tử Huân thanh âm khàn khàn lại đỏ bừng cả mặt, cô đúng là không có tiền đồ, chỉ cần anh giải thích một chút với cô, cô cư nhiên liền hoàn toàn mất hết giận dỗi! Chỉ là, thì ra là đây chẳng qua là một nghi thức xã giao. . . . . .

Bông tắm bị cướp đoạt, Thiệu Diên tức giận bĩu môi, vậy anh dùng thứ khác cũng giống như vậy.

"A. . . . . ."

Lâm Tử Huân bị sợ hết hồn trước ngực đột nhiên xuất hiện bàn tay, cũng không có nơi để trốn: "Anh, anh muốn làm gì?"

Thêm Bình Luận