Chương 1
Mở đầu:
Thành phố A
Cuối hè, ánh mặt trời nhẹ nhàng nhưng cũng rực rỡ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp những tán cây rồi trườn dài trên mặt đất, gió khẽ lay nắng lá hoà vào nhau, loang lỗ thứ màu sắc phức tạp của trời chiều.
Trên đường phố, một đoàn quân nhân mắt nhìn thẳng đang bước đều, hàng ngũ chỉnh tề. Đoàn trưởng là người có dáng người cao to, rắn chắc tráng kiện, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nước da màu lúa mì phản xạ dưới ánh mặt trời đầy khoẻ mạnh nhưng cũng khêu gợi sáng bóng. Cảnh tượng này thu hút rất nhiều sự chú ý.
Thời điểm đến trước Quảng Trường Nhân Dân, Lí Mộc hô to:
- “Nghiêm!”
Rồi xoay người, phân phó với toàn đội:
- “Các đồng chí tự đi mua đồ cần thiết, sau một giờ tất cả tập trung tại đây. Giải tán!”
Sau tiếng hô, đoàn quân nhân giải tán, người đi thì trật tự di chuyển người không đi thì yên ổn xếp hàng, vừa nhìn là biết ngay được huấn luyện nghiêm ngặt, quả là quân nhân có khác.
Trong quân đội, mỗi tuần binh lính sẽ được thay phiên xuất khu, có thể ra phố mua sắm vài nhu yếu phẩm. Lí Mộc sống vốn tiết kiệm, lại thêm chế độ đãi ngộ quân nhân của quân đội rất tốt, mà đồ dùng cũng không thiếu gì nên hắn rất ít khi đi ra ngoài. Nhưng hôm nay, không hiểu sao hắn lại đổi ý, xuất khu một phen.
Tuy rằng đã đóng quân ở thành phố này hơn một năm, nhưng vì bản thân vốn ít ra ngoài nên đối với nơi này, Lí Mộc vẫn không quen thuộc cho mấy. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn thấy vẫn nên đi dạo khu mua sắm một vòng trước thì hơn.
Ai ngờ, chân trước còn chưa đặt đến cửa khu mua sắm, hắn đã nghe phía sau mình có tiếng thét chói tai:
- “Bắt cướp a! Có kẻ cướp túi xách!”
Hắn xoay người, nhìn theo hướng chỉ tay của người đang la hét cầu cứu đầy đau khổ kia, thật nhìn thấy một bóng dáng đang ra sức chạy thục mạng.
Một giây sau, Lí Mộc như một con báo nhanh nhẹn lao ra ngoài. Trong chớp mắt, tên cướp vồn đã chạy xa hơn mười mét thế nhưng lại bị cánh tay của hắn níu lại, ghì chặt người xuống đất. Hắn nhanh tay đoạt lại cái túi xách nữ từ trong tay tên cướp, xoay đầu nhìn chằm chằm về phía người kia, hỏi:
- “Xin hỏi, đây là của cô sao?”
Lúc này, cô gái mới có phản ứng, lon ton chạy đến, vừa nói vừa cười:
- “Là của em, là của em, cảm ơn anh đồng chí!”
Lí Mộc kéo tay tên cướp vẫn còn nằm trên đất, lạnh lùng nói:
- “Đứng lên! Đi đến đồn công an!”
Tên cướp nằm trên mặt đất vặn vẹo thân mình kêu đau, xoay người nhìn về phía cô gái, nghiến răng nghiến lợi nói:
- “Cô… Cô được lắm!”
Lí Mộc ngẩn ra, nhìn đến vẻ ngoài của tên cướp mà ngạc nhiên, quần áo của tên này thoạt nhìn cũng rất cao cấp, nhưng sao lại ban nghày ban mặt mà đi cướp túi xách của người khác như thế? Nhưng lại nghe nghe từ chính miệng tên đó nói ra câu uy hϊếp ‘người bị hại’ kia, sắc mặt Lí Mộc trầm xuống vài phần.
Lúc này, cô gái bị cướp túi xách cười híp mắt với Lí Mộc:
- “Anh quân nhân này, hôm nay thật cảm ơn anh! Xin hỏi anh đóng quân ở thành phố A sao? Anh ở đơn vị nào? Tên gọi là gì? Emnhất định phải tặng một huy hiệu để cảm ơn anh mới được!”
Lí Mộc lắc đầu:
- “Không cần, bảo vệ an toàn và tài sản cho người dân là nhiệm vụ của quân nhân như chúng tôi.”
Sau lại xoay đầu nói với tên cướp:
- “Đi, đi lên đồn cảnh sát!”
Cô gái chợt bước lên một bước chặn đến trước mặt hắn, giương đôi mắt to tròn long lanh như có nước:
- “Anh đồng chí, dù sao em cũng không bị mất thứ gì, thôi thì tha cho hắn đi.”
- “Không được, chuyện này sao có thể…”
- “Đồng chí, anh còn chưa cho em biết anh tên gì, ở quân khu mấy nữa đó nha.”
- “Thật không cần cảm ơn…”
- “Nếu không thì như vầy đi, buổi tối anh rảnh không, emmời anh bữa cơm?”
- “Cảm ơn, không cần, bộ đội chúng tôi có quy định không thể…”
- “Nếu không thì, anh cho em cách liên lạc với anh, hôm nào em hẹn gặp lại anh có được không?”
- “Cũng không cần…”
Lí Mộc nói chưa hết câu, đã thấy mỹ nữ với khuôn mặt có ngũ quan tinh xảo trước mắt đột nhiên nước mắt lưng tròng, tỏ vẻ như vô cùng oan ức, bày ra bộ dáng buồn tủi nhìn Lí Mộc:
- “Anh ghét em sao? Sao lại chối bỏ ý tốt của em?”
Lí Mộc bối rối đến độ nói lắp, cuống quýt lắc đầu:
- “Không… Không có…Không có…”
Đối phương nhanh chóng bày ra một mặt vui vẻ:
- “Vậy thì anh thích em rồi hả?”
Lí Mộc cứng họng, đầu óc rơi vào một hố hỗn loạn.
Đối phương đột nhiên nâng khoé miệng cười đến rạng rỡ, chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh sáng, nhìn Lí Mộc với vô vàn niềm vui, nói:
- “Thì ra chúng ta thật ‘lưỡng tình tương duyệt’! Đã vậy… đại ân khó mà một lời là có thể báo đáp, thôi thì em đành lấy thân báo đáp vậy!”
* ‘lưỡng tình tương duyệt’ là một thành ngữ hiện đại, ý chỉ đôi bên thật ý yêu nhau mà đến với nhau…*
Vốn được xưng là “Thiết diện Diêm Vương”, không sợ trời không sợ đất, huấn luyện vô số tân binh, lập không ít công to công nhỏ, Lí Mộc – rốt cục cũng hoàn toàn ngây ngốc, đứng ‘chôn chân’ giữa Quảng Trường Nhân Dân đầy người đến người đi…
Chuyện này đối với Lí Mộc mà nói, so với phim bom tấn của Hollywood còn chấn động hơn. Ngày bắt đầu tiến hành ‘lấy thân báo đáp’, thật không phải là lần đầu tiên mà họ gặp nhau.
Thế nhưng Lí Mộc sớm đã quên mất đã từng gặp qua cô nàng không thể chọc vào ấy.
Vì vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến An Hảo liều chết theo đuổi hắn.
Hơn một năm trước, An Hảo vì muốn an ủi cô bạn thân Phương Nam Nhân thất tình, nên đã đồng ý cùng cô nàng đến tham gia một ngày hội xem mắt tên là ‘Tình Yêu Tám Phút’. Từ nhỏ đến lớn, An Hảo không thiếu con trai theo đuổi, nên đối với buổi họp hội xem mắt này cũng là lần đầu tiên cô tham gia.
Thật ra cô cũng chẳng tin tưởng gì vào những buổi xem mắt, mà nhìn đến cảnh người khác thất vọng với đối tượng xem mắt cũng đủ khiến An Hảo quả quyết khẳng định – chỉ có dạng người không đứng đắn mới có thể đến xem mắt như thế này.
Nhưng lúc An Hảo đang buồn muốn chết, chẳng màng để ý đến những đối tượng xem mắt không ngừng thay đổi kia thì kỳ tích xuất hiện.
Lần này ngồi đối diện cô là một người con trai, xem tướng mạo kìa, mày rậm mắt tinh môi mỏng mũi cao, cộng thêm nước da màu lúa mì – hết sức phong cách! Áo sơ mi gọn gàng sạch sẽ, cà vạt thắt ngay ngắn tỉ mỉ, dáng ngồi nghiêm trang cao lớn – lại thêm một lần hết sức phong cách nữa!
Vừa rồi ngồi đối diện với cô, lần lượt không phải quá béo thì cũng xanh xao vàng vọt, hoặc xấu xí hoặc không đứng đắn, nhưng giờ trước mắt lại hiện lên một người con trai với vẻ ngoài ưu chất như thế này, An Hảo cảm thấy tinh thần phấn chấn như được nhìn thấy Gà Hoàng Thử Lang. Thu lại vẻ ngoài ngây ra của mình, nở một nụ cười cùng cái nháy mắt mang lực sát thương cao – một là thẹn thùng hai là nhu mì ba là tinh khiết và bốn là đẹp. (T.T có kiểu cười thế này sao ạ????) Mỗi khi An Hảo lộ ra nụ cười như vậy, Phương Nam Nhân nhận ra – cô đã chọn được con mồi, nhất định sẽ khiến nó bỏ mình tử trận!
*theo như bác gú – gồ, Gà Hoàng Thử Lang dịch ra cũng hao hao với con Gà Hoàng Gia bên mình í…túm lại là cho một mục đích là chỉ người đẹp, nhưng mình lại không biết nên edit từ đó thế nào, bạn nào có ý hay hơn thì “ném” cho QJ nha nha nha ^^*
Nhưng tục ngữ có câu: ‘Mắt thường không nhìn ra vàng ngọc’. Dịch sang thứ ngôn ngữ chuyên dụng của An Hảo và Phương Nam Nhân, chính là – ‘Mắt chó của ngươi bị mù, không nhìn ra bà là tuyệt thế mỹ nữ à!’
Người con trai vẻ ngoài ưu chất này, ánh mắt trong suốt nhưng vô cùng nghiêm túc, nhìn thấy An Hảo xinh như hoa đẹp như bướm, thế mà trước sau nét mặt cũng chẳng lộ ra chút tia kinh ngạc nào, đáy mắt bình tĩnh vô cùng. Trong lòng An Hảo thầm cảm thán – ‘Được! Đứng trước sắc đẹp như vậy mà cũng bất động như núi, không mang chút vẻ háo sắc, đủ bình tĩnh!’
Nhưng rất nhanh An Hảo cũng phát hiện, chàng trai cực phẩm đối mặt với sắc đẹp của cô, sau khi qua giai đoạn bình tĩnh ban đầu, lại thăng hoa đến một cảnh giới khác – Coi – Như – Không – Thấy!
Cuộc nói chuyện kế tiếp của cô, vô cùng khốn khổ. Bất kể An Hảo nói cái gì, đối phương cũng chỉ hoặc là gật đầu hoặc là lắc đầu, nếu không thì chính là trầm mặc không nói. Suốt buổi, An Hảo giống như một người dốc mình diễn xuất, mà người xem dưới khán đài lại bày ra bộ mặt nghiêm túc, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm vào cô.
An Hảo luôn khéo léo, khuấy động không không khí thu hút ánh nhìn của người con trai, nhưng từ trước đến nay lần đầu cô đối mặt với một người con trai mà lại sinh ra cảm giác bất lực cùng thất bại như thế này.
Người con trai ấy cuối cùng cũng chịu nói câu đầu tiên trong ngày hội, nhưng lại khiến An Hảo muốn phát điên. Hắn nói:
- “Cô An, tám phút đã hết.”
Giọng nói bình tĩnh, âm thanh trầm thấp, thật hấp dẫn người khác đến hồ đồ. Nhưng An Hảo lại chỉ muốn đem cốc nước trong tay hất hết lên đầu hắn.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, “cực phẩm nam nhân” trước mắt này, không hơn không kém chính là một người có tình cảm như gỗ mục!
Lần đầu giao chiến, thất bại.
Nửa năm sau, An Hảo đang trên đường đến hôn lễ của Phương Nam Nhân làm phụ dâu, vừa lúc gặp Lí Mộc đang chỉ huy một đám huynh đệ vừa hô hét vừa chạy bộ ngang qua. An Hảo đang ngồi ngay ngắn trong xe mà Lâm Nhiên phái đến để đón cô, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt mấy lần xuất hiện trong ác mộng của mình. Cúi đầu vừa nghĩ, mình hôm nay ăn mặc ‘quốc sắc thiên hương’ đẹp như tiên thế này, nhất định phải lên trước gặp hắn chào hỏi, khiến hắn chấn động ngay tại chỗ, trở tay không kịp , nhằm báo thù cho sự thất bại trong ngày hội xem mắt nửa năm trước!
Vì vậy An Hảo dặn tài xế thả chậm tốc độ xe đi đến bên cạnh hắn, quay cửa xe xuống, nở nụ cười ưu nhã hoàn mỹ:
- “A, anh Lí? Thật tình cờ…”
Nhưng người con trai mặc quân trang chạy dưới ánh mặt trời, mồ hôi thấm đẫm như mưa toát lên vẻ hấp dẫn, chỉ xoay đầu nhìn cô một cái, nói như có như không:
- “Cô là ai?”
Trong phút chốc, nét mặt An Hảo từ tươi như mùa xuân chuyển thành ngày thu tàn úa…
Lần thứ hai giao chiến, lại thất bại.
Cho nên, từ đó về sau Lí Mộc không ngừng gặp lại cơn ác mộng ‘lấy thân báo đáp’ ấy, thật ra thì bọn họ cũng đã là lần thứ ba giao chiến rồi.
Ngày đó cô đến nhà Phương Nam Nhân chơi, đúng lúc cũng gặp được Lâm thiếu ở đó, hai người kết bạn rồi cùng nhau ra về, vừa ra đến cửa, cô đã nhìn thấy một bóng lưng cho dù có hoá thành tro bụi cô cũng nhận ra. Trong nháy mắt An Hảo nghĩ ra ý hay, đem túi xách của mình nhét vào tay Lâm thiếu:
- “Cầm túi xách của tôi chạy mau, cái gì cũng đừng hỏi, sau này tôi mời anh bữa cơm!”
Lâm thiếu không nghi ngờ gì, liền làm theo.
Kết quả ai cũng biết.
Lần này, An Hảo đã nắm chắc được tình hình, chuẩn bị đầy đủ cho mọi tình huống, dựa vào khả năng diễn xuất ‘xuất quỷ nhập thần’ của mình cùng với phương châm ‘Người không biết xấu hổ, chính là thiên hạ vô địch’, giữa ban ngày ban mặt nửa ép buộc nửa lừa gạt quân nhân gan dạ sáng suốt, kết thúc thu về chiến thắng!
Dĩ nhiên sự kiện lần này khiến Lâm thiếu gia tức giận tuyên bố cùng cô ân đoạn nghĩa tuyệt. Hắn đường đường là Lâm thiếu, đi đến nơi nào cũng có người tâng bốc, tán tụng, thế nào lại bị người khác cho rằng mình là kẻ cướp rồi còn bị ghì chặt xuống đất? Thật không xem hắn ra gì!
An Hảo mang theo quà tặng chủ động tới cửa nói xin lỗi. Cuối cùng còn không tiếc vỗ ngực thề thốt, Lâm thiếu gia từ nay về sau nếu muốn theo đuổi cô gái nào, An Hảo nguyện ý đi theo sau bày mưu tính kế hỗ trợ, đừng nói là làm trâu làm ngựa, cho dù là làm người yêu cô cũng không từ! (chị này khôn phết nhể =..=)
Mặc dù lúc ấy Lâm thiếu gia có trả lời một câu:
- “Bản thiếu gia còn ngại con gái theo đuổi tôi quá nhiều! Làm sao tôi có thể chủ động theo đuổi con gái chứ?!”
Bất quá nhìn An Hảo xin lỗi đầy thành ý, tốt xấu thế nào vẫn quyết định tha thứ cho cô, còn hứng trí bừng bừng liều chết làm ‘quân sư quạt mo’ cho con đường ‘theo đuổi’ của An Hảo.
Buổi trưa một ngày đẹp trời. Sau giờ cơm trưa là thời gian tự do hoạt động, trong bộ đội tràn ngập không khí vui mừng của binh lính.
Duy chỉ có mỗi Lí Mộc, sắc mặt còn đen hơn cả Bao Thanh Thiên.
Đối với Lí Mộc mà nói, người kia quả thật là một ‘cơn ác mộng’.
Hắn sống hơn hai mươi năm, cho dù trời có sập hắn cũng chẳng màng, trong quân đội có biệt danh là ‘Thiết Diện Diêm Vương’. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, trong đầu Lí Mộc như có một sợi dây thần kinh phản xạ vô điều kiện khiến hắn đau đầu không thôi.
- “Báo cáo Liên trưởng, có điện thoại!” – Tiểu Khương là một tân binh lanh lợi, năm nay mới mười chín tuổi, tính tình nhu hoà, ngay cả người thường ngày nói chuyện vô cùng nghiêm túc như Lí Mộc cũng lộ rõ vẻ ôn hoà đối với hắn. Giờ phút này nghe hắn nghiêm trang báo cáo, nhất thời khiến thần kinh Lí Mộc căng thẳng kêu đau.
- “Nếu như là cô ấy, thì cứ nói tôi không có ở đây.” – Lí Mộc trầm mặt phân phó.
- “Báo cáo Liên trưởng, cô An nói, nếu anh không có ở đây, cô ấy sẽ cứ cách mười lăm phút gọi điện một lần, cho đến khi anh có ở đây mới thôi.” – Tiểu Khương tuy vẻ ngoài vô cùng nghiêm túc, nhưng đôi mắt kia đã tiết lộ, giờ phút này tâm tình hắn đang hả hê lắm.
Lí Mộc thở dài một hơi, bưng kuôn mặt lạnh như băng đi nhận điện thoại.
Chân trước của hắn vừa đi, chân sau của Tiểu Khương đã hoả tốc lao đến phòng ngủ của các binh lính – ‘Cô nàng khắc tinh của Liên trưởng lại gọi điện đến rồi!’
Vì vậy, bên này Lí Mộc vừa nhận điện thoại – “Này” ¬– một tiếng, thì ngoài phòng bên kia đã ầm ập đến mười mấy đôi tai.
- “Ừ. Chuyện gì?”
- “Không cần.”
- “Thật không cần?!”
- “Cảm ơn ý tốt của cô, không cần!”
‘Rụp’ một tiếng cúp điện thoại, Lí Mộc chợt mở cửa, mười mấy ‘đại lão gia’ bên ngoài vì chưa kịp rời khỏi hiện trường nên cứ - “Ây da! Ây da!”, chất chồng lên nhau mà ngã vào bên trong.
Lí Mộc nghiêm mặt, cười mỉa đám anh em của mình, nâng tay chỉ về phía cửa số:
- “Thế nào, buổi sáng chưa luyện tập đủ? Chạy quanh mười vòng!”
- “Liên trưởng….” – Một đám người đồng thanh rên la thấu trời.
- “15 vòng.”
Cường quyền thắng lợi, không ai dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn chạy vòng quanh sân.
Nhưng ngay lúc thực thi việc chạy vòng, họ cũng không ngừng đoán già đoán non. Bộ đội đóng quân ở thành phố này, chỉ toàn là một đám ‘đại lão gia’ ngốc đơ ở với nhau suốt ngày, thật chẳng tìm thấy sự thú vị nào. Nhưng tự nhiên giờ lại vô duyên vô cớ xuất hiện một người lợi hại như vậy, ngay cả vị Liên trưởng mà bọn họ sùng bái cũng có thể khắc chế, khiến bọn họ tò mò mãi về An tiểu thư kia.
Nghe nói vị An tiểu thư đó là một đại mỹ nhân hiếm thấy!
Nghe nói đại mỹ nhân đó đã trúng tiếng sét ái tình với Liên trưởng của bọn họ!
Nghe nói đại mỹ nhân trúng tiếng sét ái tình này luôn mặc kệ mưa gió, ngày ngày gọi điện thoại đến đây!
Nghe nói đại mỹ nhân không chỉ gọi điện thoại mà còn thường chạy đến đưa quà thăm hỏi!
Nghe nói Liên trưởng từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, thường truy đuổi bọn trộm cướp, nhưng chỉ mỗi đối với đại mỹ nhân này – vừa nghe thấy tiếng đã hồn lìa phách tán!
Nghe nói …
Trong quần chúng nhân dân – không đúng, là trong đám quân lính cấp dưới truyền miệng nhau, vị An tiểu thư đó đã trở thành thần thoại. Người gặp qua cô, sẽ yêu chết khí chất can đảm cùng sự thông minh sắc bén của cô, người chưa gặp qua cô, chỉ hận tại sao bản thân mình không có duyên được gặp giai nhân?!
Sau khi một đám người cấp tốc chạy xong 15 vòng, thì thấy một chiếc xe giao hàng nhỏ từ cửa quân khu chạy vào. Tài xế sau khi xuống xe, lấy theo một bó hoa từ trên xe xuống.
Lí Mộc bước nhanh tới, trầm giọng hỏi:
- “Có việc gì?”
- “À, cô An chỉ danh gửi hoa cho Liên trưởng.”
- “Không phải đã nói với cô ấy là không cần rồi sao?”
- “Sao? Tôi không biết đâu, dù sao hàng cũng đã đứa đến, muốn xử lý thế nào là chuyện của anh.”
Lí Mộc nhìn lái xe chuyển xuống mười mấy chậu hoa, rồi lái xe rời đi, hắn nâng tay xoa xoa huyệt thái dương. Một đám anh em binh lính nhao nhao ập đến, khỏi phải nói cũng biết hoa này là do ai tặng, nhưng cũng không dám nhắc đến tên của người đó. Vì vậy bọn họ cười ha hả nói:
- “Liên trưởng ơi, hoa đẹp như vậy, mỗi phòng ngủ được một chậu chứ?”
Lí Mộc khoát tay – “Ai thích thì cứ lấy.”
Một màn giành giựt diễn ra.
Cuối cùng bọn họ còn tự giác, chừa lại cho hắn một chậu. Hắn cũng không biết đó là hoa gì, chỉ thấy hoa mang một màu đỏ au, giống như một đốm lửa, rất đẹp, Lí Mộc mang chậu hoa đặt bên cửa sổ phòng ngủ của mình.
Lần đầu tiên An Hảo mang quà đến, Lí Mộc khăng khăng từ chối không nhận, An Hảo liền nước mắt lưng tròng, không nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt vô vàn nỗi buồn tủi nhìn hắn cùng đám chiến hữu của hắn, khiến đám ‘đại lão gia’ ấy cũng không đành lòng. Cuối cùng vẫn là Chính trị viên ra mặt, vỗ vỗ vai hắn nói:
- “Được rồi, trước mắt hãy nhận đi, hôm nào tặng lại vài món là được.”
Ai ngờ đã có được lần một, thì sẽ có lần hai, ba, bốn….
Lí Mộc cau mày nhìn đến chậu hoa bên cửa sổ, đau đầu suy nghĩ nên tặng lại cái gì bây giờ?
Lúc này, Tiểu Khương lại đi vào, đôi mắt ẩn ý cười đến hả hê:
- “Báo cáo Liên trưởng, có điện thoại!”
Lí Mộc đứng dậy đi nhận.
- “Hoa em tặng như thế nào? Nhìn được không? Hoa đó là lấy từ chỗ bạn tốt của em – Liễu Song. Nếu anh thích em lại đi lấy, cô ấy có rất nhiều. Đúng rồi, bây giờ em đang ở trên xe, nửa tiếng nữa sẽ đến chỗ của anh. Có gì đợi lát nữa gặp mặt rồi nói, bye bye!”
Cứ như vậy, Lí Mộc từ khi nhận điện thoại, cũng chưa kịp nói câu gì, đối phương đã răm rắp nói xong rồi cúp điện thoại.
Hắn vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ nghe thấy bên trong sục sôi tiếng thảo luận:
- “Cái gì? Cô An muốn đến đây?”
- “Khắc tinh của Liên trưởng đến rồi?! Tôi nhất định phải đi nhìn mặt mới được!”
- “Trời ơi, thần tượng của tôi sắp đến!”
Lí Mộc bực mình, giơ tay vỗ lên cửa:
- “Mọi người chuẩn bị, mười phút sau đi tập luyện dã ngoại!”
Hết chương 1