Chương 20: Tại sao mọi người lại lần lượt mất tích?
Hắn thở dài, tận hưởng bóng đêm đang bủa vây mình. Đây không phải là lần đầu tiên Thừa Chí cảm nhận được tử thần đang đến gần như vậy. Đã trải qua hai năm từ khi hắn chạy thoát ra khỏi địa ngục, tuy bị phế mất một chân nhưng giữ được mạng cũng là kỳ tích rồi. Chỉ tiếc là có nhiều việc mà hắn vẫn chưa làm xong, nên cứ như bóng ma vất vưởng không chịu chết. Hối tiếc còn nhiều, hắn chưa thể siêu thoát bây giờ được.
Đang mải chìm trong hồi ức, Thừa Chí giật mình vì bị cắt ngang. Bàn tay ướt đẫm lạnh băng đang sờ sẫm trên chân hắn.
- Ai? - Thừa Chí kinh hoàng thét lên. Trong bóng đêm thế này, bất kỳ thứ gì không thấy được cũng đều làm người ta hoảng sợ.
- Niệm ... Niệm ... - Giọng nói quen thuộc vang lên.
- Ta tưởng nàng đi rồi chứ, còn nghe tiếng lõm bõm lội nước nữa mà. - Hắn thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Hoài Niệm, kéo nàng lên khỏi suối.
- Lặn xuống ... thấy ... thấy ... ánh ... sáng ... sáng ... bên ... kia. Mau ... mau đi.Hai mươi năm trời, có bao giờ nàng nói nhiều như ngày hôm nay không? Hắn đã phát hiện ra tật nói lắp mà nàng luôn giữ bí mật với mọi người. Ngay cả tỷ muội kim lang, cũng không biết được nàng lãnh đạm chỉ vì không nói nhiều được. Nhưng lần đầu tiên có một người không kinh ngạc, cũng không trêu ghẹo nàng, khiến Hoài Niệm yên tâm cùng hắn chuyện trò.
- Thật sự có thông lộ ra ngoài sao? Thừa Chí cao hứng liền ngồi bật dậy, bàn tay siết lấy Hoài Niệm tăng thêm lực đạo rất nhiều. Nàng nhíu mày khó chịu, không ngờ hắn mạnh vậy, là một văn nhân cầm bút, nhưng lực tay của hắn lại không bình thường chút nào.
Họ cùng lúc nhảy xuống suối. Bởi vì màn đêm tối mò, lại ở trong nước nên họ không dám tách rời nhau ra. Quả nhiên ở phiá xa xa là ánh sáng lung linh lấp lánh. Như người chết đột nhiên thấy được sinh môn, hai người liền tung hết sức bơi ào ào về phiá trước.
Nhưng dù có bơi cật lực thế nào, thì ánh sáng cuối con đường vẫn cứ xa vời vời như vậy. Cả hai đang lặn trong một thông đạo kín đầy nước, không có cách gì ngoi lên lấy hơi được. Đến khi hơi sắp tàn mà ánh sáng kia dường như vẫn còn xa tít tắp, Thừa Chí rút tay khỏi Hoài Niệm, để mặt nàng có thể tiếp tục tiến về phiá trước. Đây là lần thứ ba hắn muốn nàng bỏ đi. Thừa Chí cảm thấy một kẻ tàn tật như mình sẽ vĩnh viễn chỉ làm chậm chân nàng mà thôi.
Hoài Niệm quay lại, môi mím chặt giận dữ. Nàng trừng mắt lên đe doạ, rồi một mực nắm tay Thừa Chí kéo đi. Hắn quả thật đã bắt đầu hiểu hết có nét biểu cảm của Hoài Niệm, chỉ nhìn vào mắt nàng cũng có thể đoán được Hoài Niệm đang cực kỳ tức giận. Nàng không chấp nhận hành vi bỏ cuộc giữa chừng của hắn. Nàng là một cô nương hơi cứng đầu và tính cách có thể nói là khá độc đoán. Suốt cuộc đời mình, Hoài Niệm luôn ra lệnh cho kẻ khác. Chưa từng có ai dám chống lại nàng, phản đối ý của nàng nhiều lần như Thừa Chí.
Nếu hắn lại bỏ cuộc, nàng dù có mất mạng cũng sẽ ở đây tranh chấp với hắn cho bằng được. Thừa Chí lắc đầu cười khổ, tiếp tục bơi dù hai lá phổi đang đau đớn gào thét đòi không khí. Lỗ tai hắn lùng bùng, còn đôi mắt thì bắt đầu hoa đi vì thiếu dưỡng khí. Thừa Chí nắm chặt tay Hoài Niệm hơn, hối hận xin lỗi vì hắn đã làm liên luỵ nàng.
Đột ngột dòng nước bỗng nhiên chuyển sang chảy siết. Cả hai không cần bơi nữa mà được dòng nước đẩy mạnh ới trước. Nước thô bạo xô cơ thể họ va đập vào vách đá hai bên. Thừa Chí kéo nàng vào lòng, dùng thân mình che chở cho Hoài Niệm. Họ nhìn thấy nước cuộn xoáy như một con rồng thần vùng vẫy. Thuỷ long gào thét uốn lượn đột phá ra khỏi hang ngầm chật chội nơi lòng đất.
Bỗng chốc, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất. Họ bị tống ra ngoài trời, lơ lửng giữa ngọn thác ầm ầm tung bọt trắng xoá. Tình trạng hụt hẫn chỉ xảy ra trong chớp mắt. Việc tiếp theo xảy đến là một cơn va đập bất thần khi cả hai rơi tõm xuống hồ nước bên dưới. Nước òng ọc tràn vào mắt, vào mũi làm người ta chới với. Thừa Chí lỏng tay, buông Hoài Niệm ra. Hắn cảm nhận thân thể mình ngày càng chìm xuống đáy nước, nặng nề như một hòn đá.
“Ít nhất, nàng vẫn sẽ thoát được một mình chứ?”
^_^
Niệm bà bà và Nghiêm sự gia đột ngột cả ngày trời không thấy mặt. Một sư gia mẫn cán như Nghiêm Thừa Chí quanh năm chỉ biết công việc với công việc mà cũng có lúc không đi làm. Thật là khiến người ta kinh ngạc! Tuy nhiên, chỉ mới qua một ngày, mọi người chỉ có thể đoán già đoán non này nọ, chứ chưa thể nghi ngờ là hắn mất tích được. Nam nhân trưởng thành, có tay có chân, hắn muốn đi đâu thì đi chứ.
Chỉ có những người biết chuyện mới là lo lắng như điên. Bích Tuyền hiểu rằng đại tỷ cuả mình sẽ chẳng vô cớ biến mất mà không nói lời nào như vậy. Nàng mặc kệ ai là Cam Mật với Đường Cát, dùng võ lực xông ra ngoài tìm kiếm Lương Anh Tân.
Hai người thị nữ cùng hợp sức cũng khó mà đánh lại tiểu thư. Cản không được thì chỉ có cách lót tót đi theo để mà giám sát. Mấy tên nha sai canh cửa kinh ngạc khi nhìn thấy công tử tú lệ chạy ào ào tới nha môn như một cơn lốc. Lúc Bích Tuyền đến gần, họ mới nhận ra người, liền cất tiếng chào hỏi.
- Ủa Hoàng Tuyền, cậu về quê thăm bá mẫu bị bệnh lên rồi hả? Tình hình ở nhà thế nào? Vậy mà Lương bổ khoái bảo rằng cậu nghỉ việc luôn rồi, sẽ không về đây nữa.
- Các vị đại ca, tiểu đệ có việc cần tìm Lương huynh. - Nàng chấp tay chào hỏi.Thế nhưng hai người lính canh lại bị những thị nữ sau lưng Bích Tuyền thu hút hết sự tập trung. Người đâu mà đẹp đến vậy. Không chỉ một, mà cả hai đều giống như tiên nga giáng trần. Cả hai đứng sau lưng Hoàng Tuyền liền tôn thêm vẻ sang trọng, quý phái của y. Tên tiểu tử này, thân phận không thể tầm thường cho được.
- Nhị vị đại ca! - Bích Tuyền lớn giọng nhắc nhở.
- À, được, được. Cậu mau vào đi. Lương bổ khoái chắc đang ở hình phòng.Bích Tuyền quen thuộc đi vào trong nha môn. Nàng tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy hắn đâu cả. Cuối cùng hết cách, nàng chạy vòng sang hậu viện, nơi có căn nhà tranh mà Hoài Niệm tá túc trong lốt lão bà bà.
Quả nhiên, Bích Tuyền nhìn thấy Anh Tân đang đứng canh gác bên ngoài. Bọn người của Nội xưởng đã bắt đầu điều tra, lục soát nơi ở của Hoài Niệm để tìm manh mối.
- Hoàng tiểu thư. - Anh Tân lạnh lùng cất tiếng chào.
- Biến mất rồi phải không? Đại tỷ lại mất tích rồi phải không? - Giọng nàng như vỡ oà ra, không nén được sự run sợ, xúc động.
- Ty chức cùng các đồng liêu ở Nội xưởng đang hết sức thu thập manh mối. Mong tiểu thư bình tĩnh chờ đợi.
- Tại sao mọi người lần lượt mất tích hết vậy? Tứ muội, nhị tỷ, đại tỷ; bây giờ họ đang ở chỗ nào chứ? Muội lo lắng muốn điên lên mất. Trong mắt nàng tràn ngập sự hoảng loạn, chẳng mấy chốc đã có một vòng nước ngập tròn. Làm tiểu tướng quân Hoàng Tuyền bấy lâu nay, nàng chưa từng để lộ ra bất cứ điểm gì yếu đuối như ngày hôm nay. Bởi vì thế cuộc đã đổi khác, nàng đã sẵn sàng từ bỏ thân phận công tử của mình, bởi vì Bích Tuyền tin rằng nàng có thể yếu đuối, có thể dựa vào hắn.
Nàng thút thít lấy tay áo chùi nước mắt. Hai thị nữ kinh hoàng nhào đến, dùng khăn lau mặt cho tiểu thư. Anh Tân đứng cách đó ba bước mặt vẫn lạnh như tiền, chân cũng không vội động. Hắn bình thản khoanh tay ôm đao, nhưng nội tâm phức tạp dày vò. Bàn tay hắn siết chặt lại, tê tái đến không còn cảm giác. Anh Tân đè nén cảm xúc muốn vươn tay ra, muốn ôm nàng vào lòng để vỗ về.
Bích Tuyền ngước đôi mắt đỏ au nhìn hắn đầy thất vọng. Nhìn nàng suy sụp đến mức này, hắn cũng không chút động tâm ư?
- Thỉnh tiểu thư quay về đi, mọi chuyện xin hãy giao cho ty chức.Một câu đánh gãy hết toàn bộ hy vọng trong nàng. Bích Tuyền nghiến răng tức tối, cứng giọng trả lời.
- Các người toàn bộ đều là lũ ăn hại vô dụng, kêu ta làm sao tin tưởng đây? Nhất là huynh đó, Lương bổ khoái. Một nam nhân vô trách nhiệm, vô tình nhất mà ta từng biết. Tin tưởng huynh, chính là việc cuối cùng trên đời này mà ta sẽ làm.Nói xong, nàng kiên quyết bỏ đi, không thèm dài dòng thêm chút nào nữa. Đã mất mặt, hạ mình van xin hắn; đã yếu đuối gửi gắm hy vọng vào hắn; đã ngu si giao hết niềm tin vào tay hắn. Kết qủa là gì? Chỉ nhận được một câu “Thỉnh tiểu thư buông tay.”
“Được, buông tay thì buông. Ta là công tử Hoàng Tuyền phong lưu đa tình, ta là người trong mộng của vô số thiếu nữ tại kinh đô. Ta không thua kém bất cứ người đàn ông nào trên đời cả.” Nàng siết chặt nắm đấm, rút lui trong sự căm tức sôi sục.
^_^
Sự biến mất của Hoài Niệm đã đánh động đến người của gia tộc họ Thành hùng mạnh. Ba ngày sau, tại Thính Phong các ở Tiết Châu xuất hiện hai vị công tử anh tuấn tiêu sái, khí thế bất phàm. Chưởng quản của Thính Phong các ngay lập tức lúp xúp chạy ra tận cửa nghênh đón.
- Cung nghênh các chủ đại giá quang lâm. - Tất cả thuộc hạ của Thính Phong các đồng loạt cúi đầu hành lễ.
- Không cần nhiều lời, báo cáo hết tình hình đi. - Thành Kỳ Hưng lạnh lùng ra lệnh.Y tiến ào ào vào bên trong, Thành Hoài Việt cũng lẳng lặng đi theo như một chiếc bóng. Kỳ Hưng xếp theo vai vế là cậu họ của Hoài Niệm và Hoài Việt. Trong gia tộc họ Thành, y là người thuộc bổn gia, có vị trí quan trọng, xếp thứ hai trong họ tộc, chỉ đứng sau Tông chủ. Năm nay Kỳ Hưng chỉ mới hai mươi ba, lớn hơn người cháu Hoài Việt của mình đúng một tuổi. Y được coi là thế hệ thiếu niên anh tài mới nhất của dòng họ, tuy còn trẻ nhưng đã thừa kế vị trí chi trưởng một nhánh, nhận chức các chủ Thính Phong các, nắm trong tay lực lượng tin tức mạnh nhất trên giang hồ. Thân phận Kỳ Hưng tôn quý, quyền lực cũng vô cùng lớn mạnh. Nếu không phải liên quan đến thần y đời kế của Thành gia, cháu họ Hoài Niệm, y cũng sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện mà nhúng tay vào giải quyết việc này.
- Đại Tứ hỷ nay chỉ còn lại một người ... - Kỳ Hưng trầm ngâm ngồi xuống vị trí thượng toạ trong Nhật phòng. - Tung hết tất cả các cao thủ đỉnh cấp của Mật sứ bám theo nàng một bước không rời.Sau mệnh lệnh đanh thép, là tiếng dạ rân giòn giã. Mệnh lệnh của các chủ vừa ban ra, đã ngay lập tức có người thi hành.
Thính Phong các là tổ chức giang hồ khiến người ta vừa sợ vừa căm ghét nhất. Năm mươi năm nay đứng vững như bàn thạch, vượt qua nhiều sóng gió cũng chính nhờ vào kỷ luật nghiêm minh, cùng sự xuất sắc của các đời lãnh đạo. Mỗi chưởng quản của Thính Phong địa vị trên giang hồ không hề thua kém các bang chủ, trưởng lão danh tiếng. Các chủ của Thính Phong thì càng tôn quý hơn võ lâm minh chủ nhiều phần. Tổ chức như vậy, mới có khả năng cùng Xưởng Vệ của triều đình sánh vai xưng nhất nhì. Gia tộc như vậy mới bị người khác kính sợ xưng tôn là ông vua trong bóng tối của Việt quốc.
Thành gia một khi buồn chán có thể hô mưa gọi gió, khiến đất bằng dậy sóng. Thậm chí tồn tại những lời đồn, họ có khả năng thay triều đổi vị, lật đổ cả giang sơn. Chỉ có thập đại trưởng lão của Thành gia mới thật sự biết rằng, đó không chỉ là lời đồn vô căn cứ. Nếu tộc trưởng các đời của Thành gia không phải là những kẻ quái đản, lười biếng thì cứ hai mươi năm chắc chắn sẽ bùng nổ chiến tranh một lần.