Chương 48: Đây Không Phải Vấn Đề Tiền Bạc

Phòng giáo vụ.

Ba người đứng ở cửa.

La Thủ Thành dùng vẻ mặt châm chọc nhìn Giang Thành, đồng thời nói với Liễu Yên Vũ: "Đàn em, em thật sự tin nhầm người rồi, Giang Thành này phạm nhiều tội lắm, em chắc không biết, trước kia cậu ta còn ăn vụng cơm thừa trong trường học, một tên vô dụng như thế thì không nên tin."

Liễu Yên Vũ mím chặt môi, không nói gì.

Trong lòng Giang Thành cũng hơi giận.

Cái tên La Thủ Thành này nhiều lần khıêυ khí©h anh, trước kia anh không tính toán bởi vì anh lười so đo, nhưng bây giờ cái tên này quá đáng ghét, gièm pha Giang Thành khắp nơi, đến Bồ Tát cũng có lúc tức huống chi là Giang Thành.

"Câm miệng!" Giang Thành quát.

La Thủ Thành rất vui vẻ.

Không ngờ Giang Thành luôn cúi đầu nhẫn nhục, hôm nay cũng bị hắn chọc giận, hắn đang muốn nói tiếp gì đó thì chợt thấy cặp mắt lạnh lùng của Giang Thành, tỉnh táo đến có chút đang sợ.

Hắn liền không thể thốt ra lời nào.

Cho đến khi Giang Thành và Liễu Yên Vũ đi vào phòng giáo vụ, La Thủ Thành mới hung tợn nói: "Được lắm Giang Thành, còn dám mạnh miệng! Đợt lát nữa tao sẽ cho mày biết thế nào là tuyệt vọng, chờ đi!"

Trong phòng giáo vụ có hai người đàn ông trung niên.

Giang Thành biết một người trong số đó, người đàn ông trung niên đeo kính đen chính là cha của La Thủ Thành, La Hoài Quảng, đồng thời cũng là bí thư của Học viện Kinh tế và Thương Mại. Người còn lại để kiểu tóc Địa Trung Hải thì không cần đoán cũng biết là thầy chủ nhiệm Trương Hiển Thành.

Hai người có vẻ cũng không thấy ngạc nhiên khi Giang Thành đến.

Trương Hiển Thành cầm cốc trà lên, nhấm một ngụm sau đó nói: "Giang Thành, bây giờ cậu không về thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi trường học đi, đến tìm chúng tôi làm gì? Đuổi cậu là quyết định của trường, không cách nào sửa đổi, tôi nghĩ chắc cậu cũng biết nên làm gì bây giờ."

La Thủ Thành cũng cười ha ha.

"Tôi khuyên cậu tốt nhất nên rời trường học đi, nếu để đến lúc chúng tôi báo cảnh sát, làm lớn chuyện thì đời cậu coi như bị hủy, ai bảo giáo dục công dân dạy phải có lòng từ bi chứ?"

"Mau cút đi."

Giang Thành không nói gì, trong lòng nghĩ ra phương án ứng phó.

Liễu Yên Vũ không thể ngồi yên, không ngờ hai người lại nghĩ Giang Thành là kẻ trộm một cách tùy tiện như vậy, cô không khỏi nắm chặt tay: “Hai vị giáo viên đây, em nghĩ trong phòng học chắc là có camera giám sát, chúng ta có thể đi xem lại video để điều tra xem sao."

"Vớ vẩn!" Trương Hiển Thành vỗ xuống bàn.

Hành động thô lỗ này dọa Liễu Yên Vũ giật nảy mình, ông ta nghiêm giọng nói: "Đây là phòng giáo vụ, thân là thầy chủ nhiệm của trường đại học Lâm Châu này, phải làm thế nào còn cần em dạy sao? Cũng không sợ nói cho em biết, camera giám sát ở phòng đó đã bị hỏng, nên chẳng có cái video giám sát nào hết. Bạn học này, tôi nói vậy đã đủ rõ ràng chưa?"

Liễu Yên Vũ liền cảm thấy bất lực.

Ngay cả cô cũng ý thức được đó là một âm mưu, nhưng lại không có cách nào nói với những người khác.

Giang Thành nheo mắt lại, hung hăng nhìn Trương Hiển Thành, bắt nạt anh thì được, nhưng bắt nạt Liễu Yên Vũ thì anh không thể tha. Giang Thành lạnh lùng cười nói: "Các người không phải muốn đuổi học tôi sao, cũng được, có điều đến lúc đó tôi thật sự muốn nhìn xem các người làm sao quỳ mà đón tôi về."

"Yên Vũ, chúng ta đi."

Liễu Yên Vũ còn chưa kịp phản ứng.

La Hoài Quảng nghe Giang Thành nói thì ôm bụng cười ha ha: "Đúng là biết nói khoác, loại người tự kỷ như cậu nên sớm nhận rõ sự thật chứ. Cút được bao xa thì cút, đừng có để chúng tôi thấy cái mặt cậu ở sân trường Lâm Châu này nữa, nếu không thì chúng tôi sẽ đưa cậu vào ngục giam."

Việc này bọn họ thực sự làm được.

"Giang Thành, cái tên rác rưởi, đúng là vô dụng!" La Thủ Thành cũng cười nói.

Hắn còn tưởng Giang Thành có chiêu gì, không ngờ cái tên vô dụng này cũng chỉ được cái mồm điêu, giọng nói giễu cợt của La Thủ Thành trở nên càng thêm chói tai, khiến mặt Liễu Yên Vũ đỏ bừng.

"Còn quỳ xuống đón mày về, thực sự coi mình là hàng quý à?"

"Nhìn rõ sự thật đi, tên rác rưởi!"

Giang Thành kéo Liễu Yên Vũ rời khỏi phòng giáo vụ.

Liễu Yên Vũ ngẩng đầu nhìn sắc mặt Giang Thành, chỉ biết sắc mặt anh âm trầm, tỉnh táo đến có hơi quá đáng, cô cổ vũ Giang Thành nói: "Đàn anh đừng nản chí, em tin là nhất định sẽ có cách thôi. Em có người thân làm ở công ty luật, chúng ta có thể mời tới hỗ trợ."

"Không cần."

Giang Thành khoát tay, thấy Liễu Yên Vũ còn định nói gì, anh bỗng nhiên cười nói: "Không cần phiền đến bọn họ, em có muốn xem kịch vui không? Anh đảm bảo sẽ khiến cho em thoải mái, đừng vì thứ rác rưởi đó mà ảnh hưởng đến tâm tình, như thế dễ có nếp nhăn đấy."

"Hả?" Liễu Yên Vũ vô thức sờ lên mặt mình.

Sau khi phản ứng xong, gương mặt cô ửng hồng, rất động lòng người, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Đàn anh còn có tâm tư nói đùa, vẫn nên nghĩ xem giờ cần làm gì đi, nếu thật sự bị đuổi thì sau này sẽ rất khó tìm việc."

"Em cứ về lớp học trước đi, lát nữa anh sẽ đưa em đi xem kịch."

Liễu Yên Vũ nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn bị Giang Thành kéo về lớp học.

Sau khi làm xong những việc này, Giang Thành gửi cho Vũ Tam Tư một tin nhắn, xong xuôi, gương mặt lại nở nụ cười, đi trên hành lang chính: "Chờ đi, trò hay bắt đầu rồi."

Phòng làm việc của hiệu trưởng.

Đây là tầng cao nhất của tòa nhà hành chính, hiệu trưởng và bí thư trường đều làm việc ở đây.

Giang Thành gõ cửa xong thì đi thẳng vào, hiệu trưởng Thái Hoành Chí đã đứng tuổi, lúc nhìn thấy Giang Thành thì không khỏi nhíu mày, bây giờ học sinh đều không lễ phép thế à, chưa được sự cho phép đã tự ý xông vào.

"Bạn sinh viên này..."

Thái Hoành Chí muốn bảo Giang Thành ra ngoài.

Giang Thành làm như không nghe, trực tiếp ngồi đối diện Thái Hoành Chí, Thái Hoàng Chí nheo mắt lại, lửa giận trong mắt lóe ra: "Nơi này là phòng làm việc của hiệu trưởng, nếu em không được cho phép thì không thể lén xông vào, em tự đi ra hay để tôi gọi bảo vệ?"

"Hiệu trưởng Thái, tôi có đồ muốn cho thầy xem."

Giang Thành lập tức đập thẻ ngân hàng lên trên bàn, cực kỳ có phong thái của người giàu, sắc mặt Thái Hoàng Chí đen lại: "Ý em là sao, muốn hối lộ hiệu trưởng hay tính làm gì?"

"Thầy cho em biết, Thái Hoành Chí này không phải hạng người như vậy!"

Thái Hoành Chí nổi giận.

Dạy dỗ và giáo dục là tín ngưỡng cả đời này của ông ấy, cho nên tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục.

Giang Thành âm thầm gật đầu, thật ra vừa rồi anh làm như vậy cũng muốn khảo nghiệm một chút, may mà biểu hiện của Thái Hoành Chí khiến anh cực kỳ hài lòng, đúng là xứng với chức hiệu trưởng trường: "Thầy đừng vội từ chối, chẳng lẽ thầy không muốn biết trong này có bao nhiêu tiền à?"

"Đây không phải vấn đề tiền nong, mà là lập trường..." Thái Hoành Chí vẫn kiên trì như cũ.

"Một tỷ!"

"Đã nói đây không phải vấn đề tiền..."

"Cái gì? Một... Một tỷ?"