Chương 47: Giang Thành Và Chó Không Được Vào

“Oành!”

Đây giống như là một quả bom ném vào đám người, lớp học lập tức ồn ào cả lên.

"Thì ra Giang Thành không chỉ nghèo mà còn ăn cắp!"

"Đã nói mấy hôm nay Giang Thành không đi ăn trộm cơm thừa, thì ra là đổi nghề, đúng là biết mặt mà không biết lòng."

"Tôi nhổ vào!"

"Dạng người này không xứng vào học ở Đại học Lâm Châu!"

"..."

Đầu Giang Thành thấy choáng váng.

Anh trộm điện thoại của Hà Hồng Mai lúc nào? Sao anh không nhớ là có chuyện này!

Giang Thành nhanh chóng ý thức được tình huống hiện tại, anh quét mắt đến người ngồi cuối đang cười trên nỗi đau của người khác phía sau, La Thủ Thành. Anh tin vào trực giác của mình, chín mươi phần trăm là La Thủ Thành tính kế anh.

Hà Hồng Mai thấy Giang Thành không nói lời nào, lửa giận trong lòng càng tăng.

"Giang Thành! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"

"Hôm qua sau khi tan học, điện thoại của tôi liền không thấy tăm hơi đây, sau đó có bạn học nói cho tôi biết là tìm thấy trong cặp sách của cậu, cậu nói xem thế là sao? Mà thôi, cậu không cần giải thích, cậu đi cùng tôi lên gặp lãnh đạo của trường rồi giải thích."

Hà Hồng Mai nổi giận đùng đùng trở lại bục giảng.

"Tôi không có ăn trộm." Giang Thành cây ngay không sợ chết đứng nói.

Nhất thời, cả lớp lặng ngắt như tờ.

La Thủ Thành thấy vậy, trong lòng có hơi không thoải mái, vội vàng nói: "Mày có trộm hay không không phải mày tự nói là được, điện thoại được tìm thấy trong cặp mày, còn có bạn học tận mắt nhìn thấy mày thừa dịp cô Hà đi nghỉ giữa giờ mà trộm điện thoại của cô, mày giải thích thế nào?"

"Nhân chứng, vật chứng đều có cả."

Giang Thành nhìn chằm chằm La Thủ Thành: "Tao không ăn cắp!"

Âm giọng lần này còn lớn hơn lần trước.

La Thủ Thành cười ha ha, mấy bạn học còn lại thấy thế cũng không nể mặt Giang Thành, liên tục chế nhạo, kiên trì biến anh trở thành trò cười, tất cả lời giải thích đều bất lực trước sự giễu cợt của họ.

Giang Thành rất kiên nhẫn, cuối cùng nói một câu: "Tôi đã nói mình không ăn trộm."

Lần này, tiếng cười nhạo còn mãnh liệt hơn, đơn giản muốn đè bẹp Giang Thành.

Hà Hồng Mai đập tay lên bàn, giống như chủ nhiệm lớp trong kỳ thi nhắc nhở Giang Thành: "Cậu cút ra ngoài cho tôi, lớp tôi không hoan nghênh những học sinh làm việc xấu như cậu, sự tồn tại của cậu đúng là nỗi sỉ nhục của các bạn khác. Nếu cậu còn ở đây thì tiết này tôi không dạy nữa!"

"Nhớ kỹ, trong tiết của tôi, Giang Thành và chó đều không được vào!"

Các học sinh càng thêm kích động!

Đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có, đủ để cho thấy biện pháp giáo dục cứng rắn của cô Hà Hồng Mai, như tuyết trong mai hồng, làm gương sáng cho người khác!

"Cút ra ngoài!"

Một tiếng này là do La Thủ Thành kêu.

Giang Thành đột nhiên bật cười, nhìn thật sâu La Thủ Thành và Hà Hồng Mai rồi trực tiếp bước ra khỏi phòng học, trước khi rời đi, Giang Thành nhàn nhạt nói: "Thật trùng hợp, tao cũng không muốn ở cùng lớp với chó."

Bước đi rất phóng khoáng!

Sắc mặt La Thủ Thành trở nên âm trầm, đến lúc này rồi mà Giang Thành còn mạnh miệng?

"Mày sẽ biết tay tao!"

La Thủ Thành liếc mắt nhìn thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm mới ngồi đối diện bạn học nữ đã sắp xếp trước đó: "Nếu Giang Thành đã muốn đi, vậy tao sẽ tặng cho cậu ta một món quà lớn, hi vọng Giang Thành có thể vĩnh viễn khắc ghi giờ phút này."

Dứt lời.

Không ít bạn học nữ nhìn La Thủ Thành với ánh mắt sùng bái, khiến cho hắn được thỏa mãn lòng hư vinh lớn lao.

"Chú ý!"

Mấy cái loa trong phòng học đồng thời vang lên.

Cùng lúc đó.

Trên sân bóng rổ.

Ven hồ trong trường.

Bóng cây xanh râm mát ở hành lang.

Trong hội trường.

Từng phòng học.

Giọng nói của chủ nhiệm phòng giáo vụ vang lên, đây cũng chính là món quà mà La Thủ Thành chuẩn bị cho Giang Thành, chủ nhiệm Tôn nói trong loa: "Lúc đầu tôi cũng không muốn báo cho các em học sinh, nhưng sau khi lãnh đạo nhà trường nghiên cứu và quyết định, cho rằng sinh viên Giang Thành, lớp 17 khoa kinh tế và thương mại của trường đại học Lâm Châu có hành vi không tốt, vì vậy nhà trường sẽ khiển trách sinh viên Giang Thành trước toàn trường để răn đe cho các bạn học khác. Học sinh không có ý thức trong giờ học, nhiều lần nghỉ học, thậm chí còn lấy trộm điện thoại di động của giáo viên, vì vậy lãnh đạo nhà trường quyết định đuổi học..."

Toàn thể giáo viên và học sinh của trường đã nghe thông báo.

Không biết La Thủ Thành từ đâu mà có được WeChat của Liễu Yên Vũ, sau khi nghe thông báo này, hắn đã gửi tin nhắn Wechat ngay cho cô.

"Đàn em, em phải mở to mắt mới có thể nhìn rõ ràng, Giang Thành chỉ là đồ vô dụng, loại bùn nhão không thể trát tường mà thôi."

"Đừng để bị lừa."

Thực ra.

Ngay khi Liễu Yên Vũ nghe được tin này không kịp lên lớp mà chạy thẳng ra ngoài tìm Giang Thành, may mà cô vừa xuống tầng dạy học liền nhìn thấy anh đeo túi đi ở phía trước, bộ dạng rất nhàn nhã.

"Đàn anh Giang Thành, chẳng lẽ anh không muốn làm sáng tỏ sao? Em biết anh không phải loại người như vậy." Liễu Yên Vũ vội vàng đuổi theo, trải qua chuyện lần trước, Liễu Yên Vũ đã kiên định cho rằng anh là người tốt, cô vẫn luôn hết mình tin tưởng Giang Thành.

Trong lòng Giang Thành liền thấy ấm áp.

Không ngờ tới lúc này Liễu Yên Vũ còn đứng về phía anh.

"Không có gì đáng nói cả, dù sao trên người anh cũng bị mang quá nhiều tiếng xấu, thêm một cái cũng không là gì." Giang Thành không để ý những thứ này, nhưng Liễu Yên Vũ không khỏi nóng nảy giữ chặt tay anh.

Anh nhìn cặp mắt trong trẻo xinh đẹp của cô, không khỏi thấy có hơi xúc động.

"Em..."

Liễu Yên Vũ ấp úng, vẻ mặt dần kiên định: "Đàn anh Giang Thành, em không cho phép người khác nói anh như vậy, anh trong sạch thì nên đi đòi lại công bằng, thanh danh của anh còn quan trọng hơn nhiều thứ khác!"

Cô như chạm đến phần mềm mại nhất trong lòng anh.

Hóa ra trong trường vẫn có người quan tâm đến danh tiếng của anh và coi anh như một người bạn, đây là sự tôn trọng mà Giang Thành chưa từng được trải nghiệm qua.

"Đúng!"

"Anh không ăn trộm, không ai có thể vu khống anh."

Giang Thành gật đầu, Liêu Yên Vũ cũng yên tâm, nói: "Vậy đàn anh, bây giờ chúng ta hãy đến tòa nhà quản lý yêu cầu lãnh đạo nhà trường xem xét lại chuyện này. Em nghĩ họ sẽ không nhất quyết đuổi học anh nếu không có bằng chứng đâu."

"Đàn anh vô tội mà!"

La Thủ Thành đi theo ra ngoài.

Lúc nhìn thấy Liễu Yên Vũ, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, đến lúc này rồi mà cô vẫn ở bên Giang Thành? Hắn ta không thể nào hiểu được, đen mặt bước tới nói: "Giang Thành, mày đúng là tên vô dụng, trộm điện thoại của cô giáo thì thôi, giờ còn muốn vấy bẩn đàn em?"

"Bây giờ mày phạm vào tội trộm cướp, còn để đàn em đi theo bên cạnh, chẳng lẽ mày cố ý làm hỏng thanh danh của đàn em?"

Giang Thành không thèm để ý, nhưng Liễu Yên Vũ thì chưa chắc đã bỏ qua, La Thủ Thành đang dương dương tự đắc thì Giang Thành vuốt cắm nói: "Mày nói không sai, đàn em đúng là không nên đi cùng một tên trộm cướp, tao sẽ chứng minh cho toàn trường thấy chuyện này không phải tao làm."

Cũng coi như là vì Liễu Yên Vũ.

Chuyện này nhất định phải tra ra được manh mối.

La Thủ Thành nheo mắt lại, có hơi mất tập trung, nhưng Giang Thành chỉ là một tên rác rưởi nghèo rách rưới, mà cha của hắn lại có quan hệ tốt với thầy chủ nhiệm, cho dù Giang Thành có không phải là trộm cướp thì cũng nhất định phải, nghĩ tới đây, La Thủ Thành mới hơi an tâm.

Giang Thành không có khả năng đấu lại lãnh đạo trường học.

"Tao cũng rất muốn xem xem tên rác rưởi như mày có năng lực gì!"