Chương 43: Đàn Anh, Anh Lại Khoác Lác Rồi!

La Thủ Thành muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt Liễu Yên Vũ.

Nhìn thấy Giang Thành phớt lờ mình, La Thủ Thành cảm thấy mất mặt, hắn nắm lấy vai Giang Thành: "Giang Thành, mày đứng lại đó cho tao, lời nói vừa rồi của tao mày có nghe thấy hay không, tao muốn để cha tao đuổi mày ra khỏi trường, nếu lúc nãy mày không nghe thì bây giờ tao nói lại cho mày nghe!"

"Xin lỗi tao ngay!"

"Không... Mày phải quỳ xuống xin lỗi tao, nếu không mày chờ bị đuổi học đi!"

Liễu Yên Vũ sốt ruột.

Cái tên La Thủ Thành này vì sao lại vô lại như thế.

Rõ ràng là hắn chắn đường trước, vì sao lại trách tội Giang Thành, hơn nữa Giang Thành cho dù có làm sai đi nữa cũng đâu đến nỗi bị đuổi học, La Thủ Thành thật là quá đáng!

Liễu Yên Vũ đang định nói vài câu bênh vực Giang Thành thì anh dùng một tay kéo cô lại, thản nhiên cười nói: "Chó sủa với em thôi, không cần phải so đo nhiều như vậy, cũng không cần để trong lòng là được. Em nói xem mỗi ngày con chó này sủa tới sủa đi nhiều như vậy, có thể mệt chết hay không?"

“Xì!”

Liễu Yên Vũ thật sự nhịn không được liền cười ra tiếng.

Nhưng mà, sau khi Liễu Yên Vũ nhìn thấy ánh mắt muốn gϊếŧ người của La Thủ Thành thì không khỏi lo lắng cho Giang Thành.

Từ trong lời nói La Thủ Thành, có thể nghe ra cha của hắn là một lãnh đạo nào đó của trường đại học Lâm Châu, thậm chí còn là quyền cao chức trọng, nếu Giang Thành thật sự bị đuổi học thì rất phiền phức, nghĩ đến đây Liễu Yên Vũ kéo kéo góc áo của Giang Thành để trấn an anh.

Giang Thành gật đầu.

Cả hai người đều không để ý đến La Thủ Thành đang nghẹn muốn hộc máu, trực tiếp rời đi.

Lần này thì La Thủ Thành tức giận đến muốn nổ phổi!

Hắn cư nhiên bị Giang Thành nổi tiếng là rác rưởi khinh thường, còn chế nhạo hắn là chó, La Thủ Thành mơ hồi nghe được tiếng cười của mọi người trong lớp học, thật là chói tai, La Thủ Thành cắn răng nói: "Giang Thành, đây là do mày ép tao!"

"Mày đừng có mà hối hận!"

...

Giang Thành và Liễu Yên Vũ đi đến bên hồ nước.

Có lẽ là bởi vì đi quá nhanh, nên Liễu Yên Vũ đã hơi thở dốc, Giang Thành quay đầu lại thấy sắc mặt của Liễu Yên Vũ hơi đỏ lên, thật đáng yêu, trong lúc nhất thời Giang Thành có chút ngẩn ngơ, Liễu Yên Vũ thấy Giang Thành nhìn cô bằng ánh mắt này, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng.

"Đàn anh..."

"Có phải trên mặt em dính gì hay không?" Liễu Yên Vũ hỏi.

Giang thành lập tức tỉnh táo lại.

Anh xấu hổ gãi đầu, mắt nhìn xung quanh nói: "Không... Không phải, rất đẹp..."

"Phải không..." Trong lòng Liễu Yên Vũ có chút vui vẻ.

Nhưng rất nhanh Liễu Yên Vũ liền lộ ra vẻ mặt chua xót, cô ngẩng đầu nhìn Giang Thành, thấp giọng hỏi: "Đàn anh... Anh vẫn còn tức giận vì em hiểu lầm anh sao? Hiện tại em chính thức xin lỗi anh, việc đó là do em đã hiểu lầm anh!"

"Thực xin lỗi, đàn anh!"

Giang Thành sửng sốt.

Anh còn tưởng rằng Liễu Yên Vũ đã xảy ra chuyện gì, sau khi nghe Liễu Yên Vũ nói xong, anh mới nhớ ra chuyện kia, bởi vì thời gian gần đây anh quá bận nên đã quên mất, anh xấu hổ nói: "Thực ra nên là anh xin lỗi em mới đúng, vì thời gian trước anh quá bận nên đã quên mất chuyện này."

"Anh thực sự xin lỗi."

Liễu Yên Vũ trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: "Đàn anh, có phải anh đang gạt em hay không?"

Giang Thành nhìn thấy ánh mắt đơn thuần và sạch sẽ của Liễu Yên Vũ, chạm đến nơi mềm mại nhất trong trái tim anh, trong lòng Giang Thành dấy lên ý muốn bảo vệ, anh thầm nghĩ nhất định phải bảo vệ Liễu Yên Vũ thật tốt, không thể để cô chịu chút thương tổn nào.

"Đàn anh, đàn anh, anh làm sao vậy?"

Bàn tay mềm mại của Liễu Yên Vũ quơ quơ trước mặt Giang Thành, lúc này anh mới phản ứng lại, giọng điệu của Liễu Yên Vũ hơi khẩn trương, nói: "Như vậy thì... Tối nay em lấy danh nghĩa cá nhân của em mời đàn anh bữa cơm tối được không, đại biểu cho lời xin lỗi."

Giang Thành cầu mà không được, lập tức đồng ý, địa điểm hẹn do Liễu Yên Vũ chọn.

Nhận được sự đồng ý của Giàng Thành, Liễu Yên Vũ lộ rõ vui vẻ trên mặt, cười khẽ đáng yêu, chọc đến Giang Thành cũng cười theo, Liễu Yên Vũ nói: "Như vậy quyết định rồi nha, đến lúc đó đàn anh không được đến trễ, nếu không em sẽ phạt anh đấy."

Hai người hẹn xong.

Nhìn Liễu Yên Vũ vui vẻ bước đi xa dần, trong mắt Giang Thành cũng không khỏi lộ ra ý cười.

Anh gãi cằm, suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Cái này có được tính là em ấy chủ động hẹn mình không?”

Thật là ngoài ý muốn mà.

Giang Thành không ngờ rằng sẽ có một cô gái trong trường đại học chủ động mời anh đi ăn tối, đối phương vẫn là nữ sinh, lại là hoa khôi giảng đường, hiếm thấy hơn nữa là Liễu Yên Vũ không biết Giang Thành là thiếu gia nhà giàu, nhiều nhân tố cộng lại mới khiến Giang Thành động lòng với cô gái này.

Anh cười lắc đầu, chuẩn bị trở về.

Vài phút sau.

Ở vị trí mà hai người gặp nhau lúc nãy, xuất hiện một người có khuôn mặt âm trầm, đó chính là La Thủ Thành, vừa rồi hắn đã nghe được tất cả cuộc nói chuyện của hai người, hắn nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Giang Thành, một tên rác rưởi như mày thật là không có tự hiểu lấy mình, cô gái này nhất định phải thuộc về tao, tao sẽ cho mày biết sự chênh lệch giữa tao và mày."

Hắn muốn tàn nhẫn mà sỉ nhục Giang Thành ở trước mặt Liễu Yên Vũ!

Còn muốn giẫm Giang Thành dưới lòng bàn chân!

Ban đêm buông xuống.

Giang Thành đã sớm chờ ở cổng trường, nhìn những chiếc xe sang trọng ra vào cổng trường, trong lòng không khỏi băn khoăn, không biết có nên mua xe làm phương tiện đi lại hay không, dù sao tiền trong gia tộc cũng dùng để xài, giấu đi cũng vô dụng.

Đang lúc tự hỏi thì Liễu Yên Vũ xuất hiện.

Lúc này, cô là người đẹp nhất ở cổng trường đại học Lâm Châu, chỉ là vừa xuất hiện đã khiến nhiều chủ nhân của những chiếc xe hạng sang không thể rời mắt.

Quá đẹp!

Cô gái này chỉ nên ở trên trời thôi!

Những người này đều sôi nổi bấm còi xe để thu hút sự chú ý của cô, ở đây đều là những chiếc xe sang trọng có giá trị hơn triệu tệ, nhưng họ đều không nghĩ tới cơ bản là Liễu Yên Vũ chẳng thèm để ý, hiện tại trong mắt cô chỉ có một người, đó là Giang Thành. Cô trực tiếp cùng với Giang Thành gọi xe taxi rời đi.

"M* nó!"

"Thằng nhóc đó rốt cuộc có địa vị gì lại dám đoạt đi người con gái mà tao thích?" Có người tức giận mắng chửi.

Vốn dĩ những tên công tử nhà giàu khác cũng muốn đuổi theo, nhưng biết người đàn ông này có hứng thú với Liễu Yên Vũ nên trêu ghẹo nói: "Hoàng thiếu gia, tôi cảm thấy anh nên thử đuổi theo xem. Ở thành phố Lâm Châu này ai mà không biết địa vị của Hoàng thiếu gia anh, để cho cô gái đó nhìn thấy cơ thể anh một chút, nói không chừng cô ấy sẽ theo anh đấy chứ."

Hoàng thiếu gia sau khi nghe xong liền gật đầu.

Có thể có một cơ hội để theo đuổi, vì vậy Hoàng thiếu gia cảm ơn những người này rồi đạp ga Lamborghini, nghênh ngang rời đi

Trung tâm mua sắm Tây Thành.

Đây là khu thương mại cách thành phố đại học không xa, lượng tiêu thụ chủ yếu ở đây cũng là sinh viên đại học, Giang Thành nhìn Liễu Yên Vũ bên cạnh lên tiếng nói: “Nói thật, vừa rồi em nhìn thấy mấy chiếc xe sang trọng ở cổng trường, có hâm mộ chút nào không?"

Liễu Yên Vũ nghiêng đầu một lúc.

Gật đầu.

"Đương nhiên là có!"

"Nhưng mà những người đó từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, chúng ta không thể ghen tị. Chúng ta chỉ có thể dựa vào năng lực của mình để làm cho cuộc sống tràn ngập ánh sáng. Đàn anh, anh cũng đừng nản chí, em tin rằng, sau này anh cũng có thể mua được những chiếc siêu xe trị giá hơn trăm triệu!” Liễu Yên Vũ nắm chặt tay, cổ vũ Giang Thành.

Giang Thành càng ngày càng thích cô gái này.

Nếu như nói Liễu Yên Vũ không đố kỵ thì cũng quá giả tạo, cô rất giống với trong tưởng tượng của Giang Thành, anh theo bản năng lẩm bẩm nói: "Có lẽ những chiếc xe đó đối với em là xe hạng sang, nhưng đối với anh mà nói, chúng chỉ là món đồ chơi mà thôi, nếu em muốn, anh có thể mua cho em mười chiếc hoặc một trăm chiếc cũng được!"

"Xì!"

"Đàn anh, anh lại khoác lác rồi!"