Chương 44: Hy Vọng Mày Không Bị Dọa Đến Đái Trong Quần

Giang Thành nhận ra mình đã nói lỡ miệng.

Nhưng mà, sau khi nghe được lời nói của Liễu Yên Vũ, Giang Thành cười, nói: "Sao vậy, em không tin anh à?”

Liễu Yên Vũ cười chưa nói cái gì, mà đi đến phía trước tìm quán ăn, Giang Thành đi theo phía sau cô, sờ sờ mũi lẩm bẩm: "Chuyện mà anh không nói với em là, thực ra anh là con trai nhà giàu khét tiếng ở đây."

Hiện tại, Giang Thành chưa muốn Liễu Yên Vũ biết chuyện này.

Chưa đến lúc.

Rất nhanh.

Liễu Yên Vũ tìm thấy một nhà hàng Tứ Xuyên.

Mặc dù không bằng Tiền Xuân Đường mà Giang Thành đã mời cô ăn lúc trước, nhưng trang trí cũng rất rộng rãi và thoáng đẹp, chi phí một người cũng khoảng một, hai trăm tệ, được rất nhiều sinh viên gần đây yêu thích, khi hai người định đi vào tìm chỗ ngồi thì đột nhiên xuất hiện một người chắn trước mặt bọn họ.

Giang Thành không biết người này.

Anh quay qua nhìn Liễu Yên Vũ, thấy ánh mắt của cô thoáng hiện lên vẻ mờ mịt.

Hiển nhiên Liễu Yên Vũ cũng không quen biết người này.

"Ây..."

"Khoan đã!"

Người đó chắn ở cửa, sau đó hắn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Giang Thành, xoay người đưa chiếc thẻ ngân hàng ném tới trước quầy thu ngân nói: "Phục vụ, tất cả chi phí của tối hôm nay đều do tôi thanh toán, tôi bao hết chỗ này, mọi người sẽ không để ý đi?"

Thậm chí việc này còn kinh động đến ông chủ ở đây.

Sau nhiều lần dò hỏi hắn mới quẹt thẻ, làm xong việc này, người thanh niên quay lại đứng trước mặt Giang Thành.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Liễu Yên Vũ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, người thanh niên bỏ qua Giang Thành mà nói với Liễu Yên Vũ: "Tất cả chi phí của tối nay đều do Hoàng thiếu gia anh thanh toán, em sẽ không phiền chứ, cô bé xinh đẹp này, anh muốn ăn tối với em."

Liễu Yên Vũ theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

Người thanh niên cũng không để ý.

Hắn dịu dàng, nho nhã mà vươn tay, cực kỳ thân sĩ.

"Nhà hàng Tứ Xuyên này không hợp với gương mặt xinh đẹp tao nhã của em, vậy hãy để cho bạn trai em ở lại đây ăn cơm đi. Anh muốn đích thân mời mỹ nhân như em dùng bữa tối tại nhà hàng ca nhạc trên tầng cao nhất, em nghĩ sao?"

Mặc dù người thanh niên không nói gì, nhưng cũng tỏ vẻ khinh thường Giang Thành.

Nghiền áp trắng trợn!

Trong lòng Giang Thành cảm thấy khó chịu, lại có người dám cướp Liễu Yên Vũ từ trong tay của anh, còn chưa hỏi anh có đồng ý hay không, Giang Thành kéo Liễu Yên Vũ ra phía sau bảo vệ cô: "Cậu là ai? Hình như chúng ta không quen biết nhau thì phải?"

Người thanh niên đứng thẳng lưng.

Hắn nhìn qua Giang Thành, trong mắt không dấu được vẻ khinh thường.

"Tao sợ nói ra sẽ hù chết mày, tao tên là Hoàng Thịnh, mày có thể ra ngoài hỏi thăm thử xem tao là ai, nếu mày không biết tao, vậy chắc mày biết ông chủ Hoàng của Tử Kinh Các đi? Người đó là cha của tao, mày thấy thế nào?"

"Người đó chắc mày sẽ biết đi?"

Hoàng Thịnh vênh váo nói.

Một tên hèn như Giang Thành không phải đối thủ của hắn.

Sau khi chủ nhà hàng Tứ Xuyên nghe được cái tên Hoàng Thịnh thì lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, hắn không muốn chuốt thêm phiền phức cho nhà hàng của mình, liền đi đến khuyên Giang Thành: "Cậu nhóc, cậu hãy đi đi, không cần đối nghịch với Hoàng thiếu gia, như vậy sẽ không tốt cho cậu đâu. Ở thành phố Lâm Châu này, ai mà không nể mặt ông chủ Hoàng mấy phần?"

Ngay cả Liễu Yên Vũ cũng kéo góc áo của Giang Thành theo bản năng.

Bởi vì lúc trước cô cũng có nghe nói đến danh tiếng của ông chủ Hoàng này, nghe nói ở thành phố Lâm Châu cũng là một nhân vật lớn, một sinh viên đại học như Giang Thành làm sao có thể là đối thủ của ông chủ Hoàng?

"Đàn anh..."

"Hay là chúng ta đi thôi, cùng lắm thì không ăn ở chỗ này." Liễu Yên Vũ nói.

Giang Thành cũng không muốn trêu chọc gì với Hoàng Thịnh, nhưng anh nhìn ra được Liễu Yên Vũ rất muốn ăn món cay Tứ Xuyên, cho nên anh không nuốt trôi được cơn giận này, một lúc sau anh bỗng nhiên nở nụ cười: "Ha ha, ông chủ Hoàng lợi hại vậy sao, vậy cậu có nghe qua cái tên Giang Thành này của tôi chưa?"

"Giang Thành?"

Ông chủ tiệm Tứ Xuyên và Hoàng Thịnh đều sửng sốt.

Hai người đều suy nghĩ rồi sau đó nhìn nhau khẽ lắc đầu, Hoàng Thịnh cười nói: "Giang Thành... Ha ha... Giang Thành, đây là tên cái gì? Xin lỗi nha, bổn thiếu gia tao thật sự không biết cái tên Giang Thành này là cái gì."

"Không biết tự lượng sức mình." Ông chủ tiệm Tứ Xuyên khẽ lắc đầu.

Đối với Hoàng Thịnh hùng hổ dọa người, Giang Thành có vẻ rất là yếu ớt vô lực.

Liễu Yên Vũ không muốn Giang Thành bị thiệt hại trước mặt Hoàng Thịnh, cô nói nhỏ bên tai của Giang Thành: "Đàn anh, anh đừng tranh hơn thua với loại người này, không có lợi gì cho anh hết, nếu không ăn được ở chỗ này, chúng ta đi chỗ khác ăn."

Trong lòng Giang Thành cảm thấy ấm áp.

Anh biết Liễu Yên Vũ luôn quan tâm mọi người, không muốn để anh bị thương.

Anh cũng không muốn để Liễu Yên Vũ phải lo lắng nên gật đầu nói: "Được rồi, vậy chúng ta đi chỗ khác."

Nói xong, hai người liền muốn rời đi.

Hoàng Thịnh bước một bước dài trước mặt hai người, lại chặn đường bọn họ một lần nữa.

Giang Thành nhíu mày, nhìn Hoàng Thịnh với ánh mắt chán ghét cùng không kiên nhẫn, Hoàng Thịnh vẫn kiêu ngạo như cũ, nói: "Hai người không cần đổi nhà hàng khác, chỉ cần là ở trung tâm Tây Thành này sẽ không có người nào mà không biết Hoàng Thịnh tao, hai người đi đến đâu cũng như vậy thôi."

"Để tao nói thẳng, mày không xứng với cô ấy, mời mày hãy tự hiểu lấy mình, đừng để tao phải sỉ nhục mày."

Sắc mặt của Liễu Yên Vũ hơi tái nhợt.

Cô mím chặt môi tự trách mình lại gây phiền phức cho đàn anh Giang Thành.

Bây giờ phải làm sao đây?

Thấy Liễu Yên Vũ còn muốn khuyên mình, Giang Thành quyết định phải cho Hoàng Thịnh một bài học, cho dù là cha của hắn cũng không dám nói như vậy với anh, Giang Thành cười lạnh nói: "Sỉ nhục tôi? Cậu xứng sao, cho dù cha cậu tới ông ta cũng không dám!"

Liễu Yên Vũ hoảng sợ.

Đàn anh Giang Thành có phải ngây thơ cho rằng ông chủ Hoàng sẽ không dám làm những điều quá đáng không, ông ta lăn lộn trên đường nhiều năm như vậy, có việc gì mà không làm được? Nếu thật sự chọc giận Hoàng Thịnh, hậu quả sẽ rất thê thảm.

Hoàng Thịnh sửng sốt.

Thành thật mà nói, sự ngu dốt của Giang Thành đã đổi mới nhận thức của hắn.

"Ha ha ha!"

"Thật tốt, hy vọng mày có thể nhớ kỹ những lời này, không ngại nói cho mày biết, vừa lúc cha tao đang ăn tối cùng với mẹ tao ở tầng cao nhất của nhà hàng này, nếu không thì tao mời họ xuống để nói đạo lý với tên sinh viên ngu dốt như mày nhé, được không?

Giang Thành cũng không nghĩ lại trùng hợp như thế.

Trầm mặc một hồi, Giang Thành gật đầu nói: "Ừ, để cho ông ta cút xuống đây đi."

"Như mày mong muốn!" Sắc mặt Hoàng Thịnh u ám.

Sau khi gửi vài tin nhắn WeChat, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Thành, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, hất cằm cười nhạo, nói: "Tao rất muốn xem chút nữa mày sẽ đối đáp như thế nào! Bữa ăn tối vui vẻ của hai người họ đã bị mày làm hỏng rồi, để họ dạy cho mày một bài học."

Giang Thành mặc kệ Hoàng Thịnh, tìm một cái ghế ngồi xuống.

Lúc này, Liễu Yên Vũ đã hoàn toàn hoảng sợ, cô là người ở thành phố Lâm Châu nên cô biết ông chủ Hoàng đáng sợ như thế nào, thời gian dần trôi qua, sắc mặt của Liễu Yên Vũ càng trở nên tái nhợt hơn, thậm chí cô đều chuẩn bị gọi 110 (*).

(*) 110: số điện thoại cảnh sát ở Trung Quốc.

Bây giờ phải làm sao mới tốt đây?

"Yên tâm đi, đợi lát nữa sẽ có trò hay để xem." Giang Thành trêu ghẹo nói.

Trong lòng Hoàng Thịnh cảm thấy buồn bực, biểu hiện tự tin của Giang Thành dường như không phải là giả vờ, nhưng Giang Thành nói lời này với hắn là như thế nào? Phải biết rằng cha hắn đều quản hai giới hắc đạo, bạch đạo (*), sẽ không ai mà không cho hắn một chút mặt mũi.

(*)黑白通吃: hắc bạch thông ăn.

Lúc mọi người ở đây đang có suy nghĩ khác nhau thì Hoàng Thông Giám tới.