Chương 32: Giả Bộ Là Sói Làm Gì?

"Giả bộ là sói (*) làm gì?"

(*) Ý chỉ giả bộ là mình có quyền lực, thế lực

Lưu Vũ đi tới xô Giang Thành một cái, khiến Giang Thành hơi loạng choạng, hắn châm chọc nói: "Anh Hoa, vừa rồi anh có thấy không, tên rác rưởi này còn muốn gọi điện thoại cho đại ca Từ nữa. Nói không chừng ngay cả điện thoại cũng chưa kết nối được liền cúp máy, còn làm bộ nói chuyện, thật là đồ rác rưởi!"

Giang Thành cố gắng kéo khoảng cách với Lưu Vũ, nhưng Lưu Vũ lại tỏ ra hung hăng.

Mới đầu anh Hoa có chút lo lắng Giang Thành thật sự quen biết đại ca Từ, nhưng sau khi nghĩ lại anh Hoa liền cười ra tiếng, nếu Giang Thành quen biết đại ca Từ vậy hắn ta cũng không phải là một người vô danh tiểu tốt ở thành phố Lâm Châu này rồi, anh Hoa suy nghĩ trong đầu một lúc lâu, cũng không nghĩ ra ở Lâm Châu còn có một người tai to mặt lớn nào như vậy.

Đây rõ ràng là Giang Thành đang nói dối.

Anh Hoa cũng tiến lên đẩy Giang Thành vài cái, vẻ mặt chế nhạo, cười nhẹ nói: "Đồ rác rưởi, vừa rồi tao xém chút nữa bị mày lừa, nhưng giờ nhận ra cũng không muộn, vì mày đã đυ.ng tới người anh em của tao nên bây giờ mày phải trả giá."

Lưu Vũ và Chu Mộng Khê đứng ở một bên xem kịch hay.

Trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười hả hê, rốt cuộc Giang Thành cũng bị người khác xử lý, cảm giác này thật sảng khoái!

Đặc biệt là Lưu Vũ, mấy ngày nay hắn bị Giang Thành hại hai lần liên tiếp, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này được, nếu hôm nay không dạy dỗ Giang Thành cho hả dạ, chỉ sợ Lưu Vũ sẽ bị mắc bệnh trầm cảm, lúc này hắn cười nói: "Anh Hoa, ngày khác em lại mời mọi người đi chơi."

Hai mắt anh Hoa sáng lên, đây là Lưu Vũ muốn tăng giá!

Hắn ta thấy Giang Thành tay chân yếu ớt, khẳng định không chịu được từng trận đấm đá, nhưng mà việc này cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn ta, đây đều là Lưu Vũ bảo hắn ta làm như vậy, hắn ta nhe răng cười, nói: "Muốn trách thì phải trách bản thân mày không có mắt, trêu chọc người không nên trêu chọc."

"Các anh em, đánh nó cho tao!"

Trong lòng Giang Thành có chút thiếu tự tin, tại sao người của Từ đại ca còn chưa tới?

Nếu bọn họ chậm một chút nữa, Giang Thành chắc chắn sẽ phải bị đánh đập một trận, ngay lúc Giang Thành đang nhíu mày, Lưu Vũ nhân cơ hội châm chọc, nói: "Quả đúng là một tên rác rưởi mà, mày cho rằng hiện tại sẽ có người tới cứu mày sao? Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Nhìn thấy những người này liền xông lên ép Giang Thành vào góc tường.

Điện thoại của anh Hoa đột nhiên đổ chuông, hắn ta ra hiệu cho đàn em ngừng lại, sau khi nhận cuộc gọi, hắn ta nịnh nọt nói: "Anh Sẹo, anh đang chơi ở đâu vậy? Không ngờ là anh lại gọi trực tiếp cho em, em vô cùng vinh hạnh, lát mấy anh em sẽ góp tiền mời đại ca đi ăn khuya!"

Đây chính là anh Đao Sẹo!

Thành phố Lâm Châu không ai không biết, đồng thời cũng là người có năng lực dưới trướng đại ca Từ, ai dám khıêυ khí©h?

Mặc dù anh Hoa không biết vì sao anh Sẹo gọi điện thoại cho hắn ta, nhưng nếu hắn ta biểu hiện tốt, nói không chừng anh Đao Sẹo còn sẽ nâng đỡ hắn ta, chẳng hạn như để cho anh Hoa được lộ mặt trước mặt đại ca Từ.

Hắn ta càng nghĩ càng kích động.

Thế nhưng Đao Sẹo chửi ầm lên qua điện thoại, giận dữ hét: "Đồ chó chết, mày dừng tay cho tao, chờ tao tới rồi nói sau!"

Trong lòng Anh Hoa vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, đang muốn hỏi cho rõ thì Đao Sẹo nói một cái dữ tợn: "Hai phút nữa tao sẽ tới chỗ của mày, nếu mày dám ra tay, tao không chặt tay mày thì tao sẽ theo họ mày!"

“Tút! Tút! Tút!”

Đao Sẹo cúp điện thoại, để lại những hỗn loạn trong đầu anh Hoa.

Đang xảy ra chuyện gì vậy?

Lưu Vũ cũng tiến lên là xảy ra chuyện gì, anh Hoa nói ngắn gọn, Lưu Vũ cau mày phân tích: "Trước hết, có thể loại trừ là người được Giang Thành gọi tới, vừa rồi nó nói gọi điện thoại cho đại ca Từ, người tới làm sao có thể là anh Đao Sẹo được chứ? Anh Hoa, có thể là anh nghĩ nhiều rồi, nói không chừng là chuyện tốt!"

"Hy vọng là mày nói đúng." Anh Hoa châm điếu thuốc.

Lưu Vũ hung dữ trừng mắt nhìn Giang Thành, phun khói vào mặt Giang Thành, nói: "Thật giống một con chó, đợi chút nữa anh Đao Sẹo tới mày đừng mong được yên, anh Đao Sẹo cũng không phải người dễ nói chuyện, mày tự cầu nhiều phước đi."

Chu Mộng Khê dường như cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng có cảm giác bất an rất mơ hồ.

Cô ôm bụng, sắc mặt xanh mét, nói: "Lưu Vũ, anh ở đây chờ người tới trước đi, tôi đi vệ sinh một chút, đợi anh Đao Sẹo tới, nếu có dạy dỗ Giang Thành thì anh hãy chụp hình lại chia sẻ cho tôi xem với, tôi đi một chút rồi quay lại."

"Khoan đã!"

Người nói chuyện không phải Lưu Vũ mà là anh Hoa.

Anh Hoa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Chu Mộng Khê đang sợ hãi, đây không phải là tát vào mặt hắn ta sao? Anh Hoa hơi tức giận, trầm giọng nói: "Nếu mày muốn giải quyết vấn đề cá nhân, mày có thể đến bãi cỏ, đàn em của tao có giấy, mày không phải đi đâu xa đâu."

Chu Mộng Khê lộ vẻ mặt khó xử, nhìn về phía Lưu Vũ giống đang tìm sự giúp đỡ.

Lúc này Lưu Vũ cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhún nhún vai, nói: "Tôi cũng không có cách nào, cô cứ đi đi, ra bãi cỏ thì cũng giống nhau mà thôi, chúng tôi bảo đảm sẽ không nhìn cô."

Chu Mộng Khê giậm chân một cái.

Điều này có nghĩa là không để cho cô ta rời đi, nhưng đối mặt với sự cường thế của anh Hoa, cô ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nặng nề nặn ra nụ cười khó coi: "A... Đột nhiên tôi cảm thấy bụng không khó chịu nữa, không cần làm phiền anh Hoa và mọi người, tôi cũng đợi ở đây."

Anh Hoa không tiếp tục để ý tới Chu Mộng Khê, quay đầu lại và nhìn về hướng khác.

Lưu Vũ cầm điếu thuốc đang cháy muốn ấn lên mặt Giang Thành, nhưng đúng lúc này, một bóng đen lao tới như một cơn gió, đám người anh Hoa không kịp phản ứng, bóng đen liền xuất hiện trước mặt Giang Thành!

“Bịch!”

Bóng đen đá bay Lưu Vũ.

Cả người Lưu Vũ đau nhức, dạ dày như cơn sóng ngầm, cuộn tròn mãnh liệt, đột nhiên ói ra rất nhiều đồ dơ bẩn, anh Hoa nhanh chóng nhìn về phía bóng đen kia, sắc mặt thay đổi: "Đại... Đại ca, sao anh lại đến đây, sao anh không nói cho em một tiếng?"

Lúc này hắn ta làm sao còn có thể bận tâm tới Lưu Vũ?

Đao Sẹo không để ý tới anh Hoa, mà quay đầu nhìn về phía Giang Thành, ánh mắt hoảng sợ: "Anh... Giang Thành, tôi chưa đến trễ đúng không? Mấy tên khốn kiếp này dám động vào anh, lát nữa tôi sẽ cho người chặt tay mấy con chó này!"

Sắc mặt anh Hoa thay đổi rất nhiều.

Qua lời nói của Đao Sẹo, hắn ta nghe được tin tức cực kỳ quan trọng, hóa ra Đao Sẹo thật sự quen biết Giang Thành, hơn nữa thái độ của Đao Sẹo khi đối mặt với Giang Thành thậm chí còn hèn mọn như đất đá, đây chính là đại ca độc đoán mà hắn ta biết sao?

Lưu Vũ mới từ mặt đất đứng lên, Đao Sẹo lại đá một cái làm hắn ngã lăn.

"Nằm xuống cho tao!"

Đáy lòng của Giang Thành cũng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất Đao Sẹo cũng tới kịp thời, anh đưa mắt qua nhìn Lưu Vũ, thản nhiên nói: "Nếu anh đến muộn hơn một chút nữa, điếu thuốc của Lưu Vũ sẽ châm vào mặt tôi."

Lòng Đao Sẹo nhảy dựng, đây là anh Thành tức giận vì hắn đến trễ!

"A"

"!!!"

Anh Hoa rùng mình, bị dọa đến nỗi xém chút nữa là đái trong quần rồi.

Mặt Lưu Vũ đỏ lên, gân xanh trên trán nổi lên như đang giãy dụa trước khi chết, nhưng Đao Sẹo cứ như không thấy, đồng thời nhìn mọi người xung quanh: “Lúc nãy... còn ai động tay vào người anh Thành nữa?”

"Đều bước ra đây cho ta!"